“Nhận ra rồi sao? Cũng không phải là ngốc lắm nhỉ”, người thanh niên mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ lạnh tanh.
“Tôi còn tưởng Thiên Thần Điện không có hứng thú với cuộc thi này, vậy mà vẫn cử người tới tham gia. Có điều với tuổi của thánh quân Diệp Viêm thì đúng là thánh quân đủ tư cách tham gia thật. Thánh quân không đích thân tới mà cử anh tới sao?”, Lâm CHÍnh hỏi.
Thánh quân Diệp Viêm đủ trẻ tuổi, thiên phú và thực lực . đồng thời cũng là một trong những kẻ mạnh nhất mà Lâm Chính từng gặp.
Nếu thánh quân Diệp Viêm mà tham gai cuộc thì có lẽ Lâm Chính cũng phải cân nhắc tới việc có tham gia hay không. Bởi vì Lâm Chính của lúc này vẫn còn cách Diệp Viêm một khoảng cách nhất định.
“Hừ, sao chủ nhân của tôi lại để tâm tới những người này chứ? Tôi tới đây cũng không phải là do mệnh lệnh của chủ tôi mà là do tôi tự quyết định”, người thanh niên cười.
“Quyết định của anh sao?”
“Người ngoại vực, anh quá to gan, dám xông vào. Thiên Thần Điện. Tội không thể tha. Chủ của tôi để anh sống thêm vài ngày nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra. Tôi biết anh tới tham gia cuộc thi này là vì muốn lôi kéo các thế lực khác để đối kháng với Thiên Thần Điện. Hôm nay tôi sẽ bắt sống anh, dâng lên chủ của tôi để chủ nhân có thể vui vẻ”.
Người thanh niên nói. Mỗi lần nhắc tới Diệp Viêm đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng lấp lánh. Rõ ràng hắn vô cùng sùng bái Diệp Viêm.
Lâm Chính im lặng. Mục đích của hắn thật ra không khó đoán. Có điều chuyện này do hắn tự ý hành động, Diệp Viêm không hề biết. Thế nhưng cũng không sao.
“Nếu anh muốn bắt sống tôi nộp cho Diệp Viêm thì tới đi, để tôi xem xem anh có thủ đoạn gì”, Lâm Chính nín thở.
“Thủ đoạn của tôi sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của anh đấy. Giờ để tôi cho anh thấy chiêu pháp của Thiên Thần Điện nhé”.
Người thanh niên co đồng tử, phóng ra ánh sáng màu đỏ máu. Cơ thể hẳn tạo ra một lớp khí tức dày đặc, phủ khắp bốn phía.
Trong nháy mắt, cả một nửa vùng Tu Di bị bao trùm bởi luồng khí tức này.
“Woa”
Đám đông thất kinh, há mồm trợn mắt. Luồng khí tức nhanh chóng tập trung lại, lấy hắn làm trung tâm vào. †ạo thành một người khổng lồ.
“Người ngoại vực, với chiêu này, chắc chắn anh sẽ chết”, người thanh niên hét lớn, sau đó giơ tay lên làm động tác như lấy châm ra. Người khổng lồ tạo bằng khí cũng giơ tay lên.
Vụt vụt...Khí lưu tập trong trong đầu ngón tay của người khổng lồ và hình thành nên một cây châm bằng khí cực dài.
Cây châm dài tầm bảy thước, cùng với cánh tay người thanh niên hạ xuống, cánh tay của người khổng lồ cũng hạ xuống. Người khổng lồ cầm cây châm dài bảy thước trong tay đâm về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó uy lực phóng ra thật kinh khủng giống như cả bầu trời sụp đổ xuống người Lâm Chính Vậy.
Lâm Chính không thể nào duy trì được cơ thể của mình trong không trung, anh cứ thế chìm xuống. Cả người anh không thể đứng vững, châm khí đã bắt đầu đâm tới.
Lâm Chính đanh mắt, gầm giọng. Anh tập trung khí tức để gia tăng sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Chưởng đánh của anh hóa thành bức bình phong để cản đòn tấn công.
Bùm...Cây châm bảy thước và bức bình phong va chạm, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, sức công phá của nó bùng nổ ra xung quanh.
Cả vùng Tu Di chấn động một lần nữa. Đám đông vội vàng chặn dòng sức mạnh dội về phía mình.
Sau khi nguồn sức mạnh tản ra thì vô số cặp mắt đổ dồn về phía Lâm Chính. Đỡ được rồi sao? Đám động giật mình.
Lâm Chính giơ cao hai tay, chưởng đánh hóa thành hư ảnh, chặn cây châm dài bảy thước kia. Đúng lúc này anh bặm môi, hai tay run rẩy, khuôn mặt trở nên méo. mó.
“Không hay rồi, anh Lâm sắp không cầm cự được nữa rồi”, Tê Thủy Tâm kêu lên.
“Người này rốt cuộc là ai vậy mà đến anh Lâm cũng không phải là đối thủ thế?”, Độc Cô Hoài nhìn chăm chăm.
“Quá đáng sợ. Người này từ đâu xuất hiện vậy”, Thần Cung Thương cũng lầm bầm.
“Chiêu pháp này giống như của Thiên Thần Điện”, Nguyên Huyền Tâm nhìn người thanh niên và đột nhiên kêu lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?”
Thần Cung Thương tái mặt, giọng nói run run: “Chắc chứ?”
“Có lẽ không thể nhầm được. Tôi từng được chứng kiến vài cao thủ của Thiên Thần Điện ra tay. Trước mắt, chiêu thức của người này không thể nhầm được. Hơn nữa thủ đoạn của người này có lẽ có thể đoán ra hắn có địa vị không hề thấp trong Thiên Thần Điện. Nếu tôi đoán không nhầm thì người này là một trong bảy Tu La”, Nguyên Huyền Tâm trầm giọng.
“Thất Tu La sao?”, Thần Cung Thương cảm thấy khó thở.
Tất cả đều biết Thiên Thần Điện có Tứ Đại Thiên Vương và Thất Tu La. Tất cả đều là những cao thủ do đích thân thánh quân Diệp Viêm bồi dưỡng. Mỗi người đều có năng lực và mạnh vô cùng.
“Nếu là như vậy thì có thể hiểu được thực lực của hắn tại sao lại mạnh thé. Thật không ngờ cuộc chiến lần này còn thu hút cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện, đúng là không thể tin”, Thần Cung Thương cảm thán.
“Thất Tu La ra tay thì e rằng người ngoại vực kia lành ít dữ nhiều rồi”, Nguyên Huyền Tâm lắc đầu.
Thần Cung Thương không nói gì, chỉ lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính đừng xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì hắn vẫn đang hi vọng Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Cả hiện trường bàn tán xôn xao. Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc trước chiêu thức của người thanh niên. Lúc này Lâm Chính dường như rơi vào tuyệt cảnh. Cây châm bảy thước giống như đổ ập lên người anh khiến anh không thể nhúc nhích.
Cuối cùng thì...Lớp bình phong bảo vệ anh đã xuất hiện vết nứt.
Rắc...Cùng với âm thanh giòn giã vang lên thì cây châm khí đã đâm chuyên qua Lâm Chính và dịch chuyển xuống.
Và rồi...
Phụt...Cây châm ghim vào vai anh.
Cơn đau mãnh liệt lan tới khiến khuôn mặt anh méo. mó. Thế nhưng anh cũng không chịu dừng lại, chỉ tiếp tục điều tiết chân khí chặn cây châm lại.
Máu chảy thành ròng, nhuốm đỏ cả áo anh.
Đám đông kinh hãi. Lần này tất cả đều biết người kia đã thắng người ngoại vực.