“Xem ra mọi người đều hiểu chuyện đấy”, xuyên chủ của Ác Phong Xuyên điềm đạm nhìn cảnh tượng trước mặt và mỉm cười.
“Xuyên chủ, người của các thế tộc lớn đều có mặt rồi. Hơn nữa nghe nói có không ít thế tộc còn đang tập trung thêm sức mạnh của mình. Chúng ta có nên xin trợ giúp không?”, có một người cung kính chắp tay nói.
“Không cần, dặn xuống dưới nếu có chém giết thì tạm thời đừng đi cướp Thiên Sinh Đao”, xuyên chủ cười nói.
“Tại sao ạ?”
“Xuyên chủ, lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt ra nhìn người khác cướp mất sao?”
“Nếu Ác Phong Xuyên của chúng ta có được thứ đó thì thực lực sẽ tăng lên khủng khiếp đấy ạ. Xuyên chủ, chúng ta không thể nào bỏ mặc cơ hội tốt như vậy được”, đám đông vội vàng nói.
Xuyên chủ vội vàng lắc đầu và nói bằng vẻ vô cảm: “Mọi người ngốc quá. Không nhìn rõ tình hình sao? Giờ cả Tu Di này đều bị các thế tộc của vực Diệt Vong bao vây rồi, hơn nữa còn có không ít người được điều động tới đây. Dù chúng ta lúc này có cướp được Thiên Sinh Đao thì cũng không giữ được. Chi bằng quan sát tình hình, đợi thời cơ chín mùi thì ra tay. Như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”, xuyên chủ nói.
Đám đông nghe thấy vậy bèn lẳng lặng gật đầu. Với tình hình hiện tại, lát nữa mà có đánh nhau thì máu sẽ chảy thành sông, xác chết chất thành núi thôi.
Một thần binh như Thiên Sinh Đao lại nằm trong tay một kẻ ngoại vực thì đương nhiên là đám đông thèm nhỏ dãi rồi.
“Hơn nữa những người có cùng suy nghĩ như chúng ta rất nhiều. Mọi người nhìn xem, có ai mà ngu ngốc xông lên trước đâu? Giờ không phải lúc cuống cả lên tìm cách tiếp cận với kẻ ngoại vực đó. Những kẻ đó chỉ là những thế tộc nhỏ không biết dùng óc đi phân tích vấn đề mà thôi.”, xuyên chủ tỏ vẻ khinh thường.
“Xuyên chủ, tất cả nghe theo sự sắp xếp của xuyên chủ ạ”, đám đông chắp tay.
“Theo dõi cho kỹ vào”.
“Tuân lệnh”.
Toàn bộ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chính.Bất kỳ ai có hành động nào bất thường đều thu hút sự chú ý của đám đông.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tông chủ Thanh Huyền Tông tái mặt: “Xem ra muốn đưa cậu Lâm rời đi thì đúng là khó hơn lên trời rồi”.
“Không vội, cậu Lâm, cậu xong chưa?”, trang chủ Vân Tiếu trầm giọng.
“Xong rồi”, Lâm Chính đã thay đổi hình dạng bèn lên tiếng. Anh khoác một chiếc áo bào, che đi lớp quần áo trước đó.
“Được rồi, tất cả mọi người chạy theo vòng", trang chủ Vân Tiếu hét lớn, bắt đầu di chuyển về phía hồ ở trung tâm của Tu Di.
Cảnh tượng xảy ra khiến đám đông bàng hoàng.
“Họ làm gì vậy?”
“Còn không hiểu sao? Dương đông kích tây chứ còn gì nữa”.
Tông chủ Thiên Văn nói bằng vẻ vô cảm: “Mọi người nghe đây, theo dõi sát những kẻ lạ mặt cho tôi, lát nữa nếu những người lạ mặt mà định rời đi thì lập tức đuổi theo cho tôi”.
“Lạ mặt?”
“Rời đi?”
Đám đông cảm thấy hoang mang. Thế nhưng đám người Lâm Chính đã không ngừng chạy về phía hồ nước rồi. Tốc độ của họ cực nhanh. Những người chạy xen vào định kiểm tra cũng khó khăn vô cùng.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên: “Tản ra”.
Trong nháy mắt đám người Lâm Chính đột nhiên tản ra bốn hướng, lao về các góc của Tu Di.
“Cái gì?”, cả hiện trường thất kinh.
“Nhanh. Mau theo dõi sát bọn họ".
“Không được bỏ qua bất kỳ người nào”.
“Chặn hết họ lại”, lãnh đạo của các thế tộc cuống cả lên. Vô số các cao thủ lao về phía đoàn người của Lâm Chính. Có không ít người bị các cao thủ giữ lại và bị khống chế.
“To gan, đây là Tu Di, các người dám ra tay sao? Các người muốn đối đầu với đại nhân của Lôi Trạch hay gì?"
“Chúng tôi không giết ai cả, chỉ là kiểm tra thôi”.
Cùng với sự xuất hiện của các cao thủ thì sơn trang Vân Tiếu, Nam Ly Thành và Tường Vân Phái, Thanh Huyền Tông đều có quá nửa số người bị khống chết.
Chỉ còn một số lượng nhỏ là vẫn chạy thoát được. Những người lãnh đạo cuối cùng cũng không chịu được nữa nên đích thân ra tay.
Với sự vây sát của đám đông, những người cuối cùng của các thế tộc cũng dần bị bắt giữ. Trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Ly Thành cũng bị bao vậy.
“Khốn nạn, cút hết đi. Các người định làm gì vậy? Dám đối đầu với thế gia Thần Cung sao?”, Thần Cung Thương hét lớn.
Những người bao vậy họ trở nên khó xử, đành lập tức rút lui.
“Lưu Nguyệt Phái, Càn Khôn Các bảo người của các người thả người ra, nếu không đừng trách tôi hủy diệt các người”, Thần Cung Thương vô cùng nóng tính. Hắn gầm lên.
“Thương anh kiệt đừng tức giận, chúng tôi không có ý đối kháng với cậu".
Người của các tông môn khác sau khi điều tra xong thì phát hiện ra không có Lâm Chính nên cảm thấy thật vọng và vội vàng thả người.
Người của các thế tộc khác cũng nhanh chóng kiểm tra nhưng không phát hiện ra tung tích của Lâm Chính. Sắc mặt họ trông vô cùng khó coi.
Lần này thì bọn họ đứng ngồi không yên nữa rồi.
“Người đâu?”, xuyên chủ Ác Phong Xuyên cuống cả lên.
“Xuyên chủ... Không tìm thấy ạ”.
“Không thể nào? Có ai từ ngoài vào không?”
“Lối ra vào đã được khóa chặt rồi không ai ra vào được ạ”.
“Hỏng rồi, có lẽ kẻ ngoại vực đó đó dùng thuật dịch dung trà trộn vào chúng ta rồi”, sắc mặt xuyên chủ trông vô cùng khó coi.