Cả hiện trường hỗn loạn. Các thế lực lớn bắt đầu kiểm tra các thế lực nhỏ.
Các thế lực nhỏ không làm gì được đành ngoan ngoãn phối hợp, thế nhưng cũng có những thế lực thấy bản thân bị sỉ nhục nên từ chối.
Hai bên cãi vãi rồi thậm chí đánh nhau. Ái Nhiễm bỗng cảm thấy có hi vọng.
“Mau, sư phụ, lập tức cử người đi thông báo cho các vị đại nhân của Lôi Trạch, tức tốc mời Lôi Hổ đại nhân tới đây kiểm soát hiện trường”, Ái Nhiễm kêu lên.
“Được, được...”, tông chủ Thanh Huyền Tông bừng tỉnh, vội vàng bảo Nam Phong đi xử lý.
Nhìn thấy đám đông mỗi lúc một lộn xộn, Thần Cung Thương đã phải giơ ngón cái khen ngợi Ái Nhiễm.
“Cô Ái Nhiễm quả là thông minh, thật khiến người khác khâm phục. Một câu nói của cô thôi mà đã khiến các thế tộc phải dè chừng lẫn nhau và giành thêm thời gian cho Lâm Chính đại nhân rồi. Quả thật là cao minh”, Thần Cung Thương tỏ ra bái phục.
“Đâu có”, Ái Nhiễm cười nói.
“Nếu như không có Ái Nhiễm thì mọi chuyện đã phiền phức lắm rồi”, Tề Thủy Tâm được người đẩy tới, nhìn Ái Nhiễm và mỉm cười.
“Thủy Tâm đừng khen người ta nữa. Lát nữa rời khỏi đây phải nhanh chóng bảo Lâm Chính chữa trị cho chị, để chị nhanh hồi phục mới được”, Ái Nhiễm cười khổ.
Tề Thủy Tâm gật đầu, nhìn xung quanh và kêu lên: “Giờ có lẽ anh Lâm cũng đi được xa lắm rồi. Chúng ta cũng nên rời đi rồi, không thể ở lại lâu được, nếu không tôi lo các thế tộc khác mà nóng máu lên sẽ ra tay với chúng ta mất".
“Đúng vậy, mau đi thôi”.
Đám đông lập tức đi về cổng chính. Cùng lúc này tại một con đường nhỏ nơi vách núi.
Lâm Chính cẩn thận đi về phía trước. Con đường tăm tối không một bóng người, cỏ cây rậm rạp, ngoài ra còn có không ít loại có chưa độc tố. Một khi bị thương thì sẽ bị trúng độc và có khi chết ngay tại chỗ.
“Mình đi khỏi có lẽ đám người Ái Nhiễm cũng an toàn rồi”, Lâm Chính quay lại nhìn và lầm bầm
Thật không ngờ một Thiên Sinh Đao thôi mà gây ra nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng nếu bắt Lâm Chính từ bỏ nó thì cũng là điều không thể.
Có Thiên Sinh Đạo coi như có thêm được một con át chủ bài để đối phó với thánh quân Diệp Viêm. Lâm Chính ít nhất cũng có thể một cách.
Anh liếc nhìn Thiên Sinh Đao và tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này bước chân của anh chậm lại và bỗng dừng hẳn.
Lâm Chính nhìn con đường trước mặt rồi lấy ra một cây châm đâm vào người mình.
Vụt!Cây châm ghim vào cơ thể, khí tức phát ra hừng hực, tu vi của anh cũng tăng mạnh.
“Ra đi”, Lâm Chính vừa ghim châm vừa nói.
Bốn bề im lìm. Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Lẽ nào muốn tôi mời nữa sao?”
“Ha ha, sao cậu Lâm phát hiện ra chúng tôi vậy?”, cốc chủ Trùng Long Cốc bật cười, bước ra từ lùm cây bên cạnh.
Ông ta lấy ra một cây châm ghim lên người thế là cả người ông ta hiện dần lên. Lâm Chính nhìn cây châm trong tay ông ta mà ngạc nhiên.
Cây châm này có thể thay đổi màu da của cốc chủ khiến da ông ta dung hợp với môi trường xung quanh như một con tắc kè và đạt tới mức tàng hình.
Không thể tin được.
“Khu vực rậm rạp này có người mở đường thế nên chắc chắn là có người tới trước đợi tôi mà”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Danh quả đúng như lời đồn mà. Biết thế chúng tôi không núp nữa”, Dục Chấn Thiên bước ra và phất tay.
Trong nháy mắt có hàng nghìn người bước ra theo.