Hai bên chém giết kịch liệt, đánh đến mức không thể tách ra, anh tới tôi lui.
Nhân số và thực lực của Trùng Long Cốc có ưu thế lớn, nhưng nhà họ Dục lại có Thiên Sinh Đao, những người bị thương gần như sẽ được chữa trị trong nháy mắt nhờ sự trợ giúp của Thiên Sinh Đao. Dù ở trạng thái sắp chết, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, một đao hạ xuống là có thể khôi phục đầy máu, khó mà tin được.
Do dó, các cao thủ của Trùng Long Cốc nhiều lần tấn công mà không giết được người nhà họ Dục, ngược lại bị tổn thất không ít, mấy chục người đã ngã xuống.
Người nhà họ Dục càng đánh càng hăng, không ai sợ chết, dũng cảm xông lên.
Điều này khiến cốc chủ Trùng Long Cốc vừa giận vừa buồn bực.
Đúng lúc đó, một Long vệ dường như đã nhận ra được điều gì, khẽ hô: “Cốc chủ đừng giận, tôi thấy Dục Chấn Thiên không còn dùng được Thiên Sinh Đao thêm bao lâu nữa!”.
“Ồ?”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc sửng sốt, đưa mắt nhìn sang.
Sắc mặt Dục Chấn Thiên đã trắng bệch, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu, hơi thở cũng trở nên vô cùng gấp gáp.
Không những vậy, động tác cầm đao của ông ta cũng trở nên vụng về, dường như tay không còn sức lực.
“Xem ra sử dụng Thiên Sinh Đao cũng không phải không có cái giá của nó. Tôi nghĩ mỗi lần dùng Thiên Sinh Đao phải tiêu hao khí kình rất lớn! Cứ tiếp tục như vậy, Dục Chấn Thiên sẽ không cầm nổi đao nữa”, Long Vệ đó cười nói.
Vừa nghe nói vậy, cốc chủ Trùng Long Cốc sáng mắt lên.
“Ha ha, hay! Hay! Hay lắm, xem ra đao này không phải vô địch, vậy thì cũng dễ dàng lấy được Thiên Sinh Đao!”, cốc chủ Trùng Long Cốc cười nói.
Quả nhiên theo thời gian trôi, tần suất Dục Chấn Thiên vung đao càng lúc càng ít, cả người loạng choạng đứng không vững, dường như đã kiệt sức.
“Anh cả, nếu anh không cầm cự được thì đưa đao cho em, em dùng nó!”.
Ông hai Dục thấy vậy thì vội vàng hét lên.
Không được! Đao này là của tôi, là của tôi! Các người… Các người ai dám thò tay vào?”.
Ánh mắt Dục Chấn Thiên run rẩy, nóng nảy hét lên.
“Anh cả, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bọn họ giết sạch, đến lúc đó đừng nói là đao, cả mạng cũng không giữ được! Lúc này mà anh còn nói mấy lời hồ đồ? Mau đưa đao cho em!”.
Ông hai Dục sốt ruột.
Dục Chấn Thiên vẫn hơi do dự.
Đúng lúc này, ông năm Dục chạy tới, cướp đao trong tay Dục Chấn Thiên.
Dục Chấn Thiên vốn đã mất sức, sao có thể giữ nổi đao?
“Khốn nạn, chú năm, chú dám cướp đao của tôi?”, Dục Chấn Thiên nổi giận.
Nhưng ông năm Dục mặc kệ, vung đao hét lớn: “Mọi người xông ra ngoài cùng tôi!”.
“Giết!”.
Người nhà họ Dục bắt đầu phản công.
“Chống đỡ! Cố gắng chống đỡ cho tôi! Bọn họ không cầm cự được bao lâu nữa!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc gào lên.
Hai bên vẫn đang giằng co.
Trận chiến ở đây cũng đã kéo dài quá lâu, động tĩnh quá lớn, cuối cùng người ở cổng vào vùng đất Tu Di cũng phát hiện ra tình hình nơi này, tất cả cùng chạy tới con đường mòn.
“Không hay! Cốc chủ! Có người đến rồi!”.
Lúc này, một Long Vệ biến sắc, la lên thất thanh.
“Cái gì?".
Cốc chủ Trùng Long Cốc kinh ngạc.
Quả nhiên, người của một thế tộc chạy tới trước tiên, nhìn thấy cuộc chém giết ở đây thì lập tức phát tín hiệu gọi tất cả người trong tông môn tới.
“Hay lắm! Hóa ra kẻ ngoại vực kia trốn ở đây!”.
“Trời ạ, đó là Thiên Sinh Đao!”.
“Các anh em, xông lên, giành lấy Thiên Sinh Đao cho tôi!”.
“Giết!”.
“Thiên Sinh Đao là của tôi!”.
“Tất cả lui ra cho tôi! Ai đám đối đầu với Huyền Thanh Tông, giết không tha!”.
“Thương Hải Giáo phải lấy bằng được cây Thiên Sinh Đao này!”.
“Các người không muốn bị diệt tông thì tránh ra hết cho tôi!”.
Càng lúc càng có nhiều thế tộc ùa đến phía này.
Đường mòn yên tĩnh đã lấp đầy người.