Lâm Chính hoàn toàn không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này anh ngồi xếp bằng trên con đường mòn, như một bức tượng bất động.
Vì phía sau anh là đường đến vùng đất Tu Di, không còn đường đi nữa, xung quanh không có ai, cũng không bị làm phiền.
Ông hai Dục đứng ở một bên lặng lẽ quan sát.
Mặc dù ông ta không tin Lâm Chính có thể dựa vào việc tăng thực lực này giành được Thiên Sinh Đạo, nhưng ông ta rất mong đợi Lâm Chính sau khi tăng thực lực sẽ thể hiện được thực lực thế nào.
“Mặc dù người này là người ngoại vực nhưng thuật châm cứu của cậu ta rất huyền bí, đến mức người thường không thể hiểu được. Đại ca không chọn người này đại diện cho nhà họ Dục chúng ta ra trận được, thật sự là nhà họ Dục vô phúc”, ông hai Dục thở dài, cảm thấy bực dọc.
Ông ta vẫn nhớ lúc đầu mình cũng khuyên can Lâm Chính, muốn anh đi khỏi đây.
Bây giờ nghĩ lại mình thật ngây thơ, đúng là không biết cái gì cả như một tên hề, xấu hổ quá đi mất.
Cuộc đánh giết vẫn còn đang tiếp tục.
Trên con đường mòn đã đầy rẫy thể, máu chảy thành sông.
Thi thể của những người đã chết đó chất đầy cả con đường mòn.
Không khí nồng nặc mùi tanh của máu, tanh đến mức người ta muốn nôn.
Người của vài thế tộc tầm trung và nhỏ đã rời đi.
Không phải họ không muốn đánh mà đã có quá nhiều người trong tộc của họ chết rồi, không còn sức đánh để tranh đoạt Thiên Sinh Đao nữa.
Họ từng tận mắt nhìn thấy một gia tộc cỡ lớn điên cuồng, bất chấp mọi thứ cướp đoạt Thiên Sinh Đao, kết quả đều bị tiêu diệt.
Vì tranh giành Thiên Sinh Đao mà hầu hết mọi người đều xin cứu viện của gia tộc tông môn mình.
Mọi người cứ liên tục ào ạt chạy đến vào trận chém giết bên trong.
Diệt tộc?
Ở đây trở nên rất dễ thấy.
Trước cám dỗ cực lớn, mọi người hoàn tòa không thể giữ được lý trí.
Ông hai Dục ngây ngốc nhìn mọi thứ, đầu óc nóng bừng.
Hình như ông ta bỗng nhận ra điều gì, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thì ra là thế… thì ra là thế, đáng sợ thật, chắc chắn Lôi Trạch cố ý lấy Thiên Sinh Đao ra”.
“Thần binh như vậy, sao họ dễ dàng giao cho người khác được”.
“Thế nhưng họ vẫn không chút do dự lấy nó ra, thật ra cũng không phải là vì ban thưởng cho vị trí đứng đầu cuộc thi mà là để gây tranh chấp, kích động đánh giết, dẫn đến rất nhiều thế tộc tự chém giết lẫn nhau”.
Nghĩ đến đây ông hai Dục hít khí lạnh.
Tại sao vực Diệt Vong nhiều năm rồi vẫn không có thế tộc bá chủ có thể thăng cấp thành thế tộc siêu bá chủ?
E là vì thế tộc siêu bá chủ như Lôi Trạch Thiên Các ở bên trên chặn họng.
Cuộc thi lần này có vài thế tộc bá chủ tham gia, cũng có thiên tài tiềm năng vô hạn như Thần Cung Thương xuất hiện.
Họ chỉ cần một cơ hội là có thể vượt bậc, làm cho thế tộc trở thành sự tồn tại bá chủ siêu việt, địa vị ngang với Lôi Trạch.
Thế nhưng hôm nay các thế tộc bá chủ này tàn sát lẫn nhau vì trận chiến này, nguyên khí bị tổn thương, những người như Thần Cung Thương thì thiên phú bị phế, vô cùng thê thảm.
Mọi chuyện đều không liên quan đến Lôi Trạch được sao?
“Cuộc thi đó cũng chỉ là một âm mưu?”
Ông hai Dục thầm nghiến răng.
Vèo!
Bụp!
Bốp!
Vài cường giả tuyệt thế vẫn bao vây chém giết nhau quanh Thiên Sinh Đao.
Chỉ thấy Bách Độc lão nhân nôn ra máu, bị một người phụ nữ tóc đỏ phía đối diện đánh một quyền văng ra xa, đập mạnh xuống đất, sắc mặt đỏ bừng như bị trúng hỏa độc.
Ông ta còn muốn ngồi dậy nhưng liên tục nôn ra máu mấy lần, không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Thấy thế người phụ nữ tóc đỏ lập tức cầm lấy Thiên Sinh Đao rơi trên đống thi thể.
Nhưng sau đó lại có một người đàn ông trung niên lao đến.
Khí kình quanh người đàn ông biến thành một con hổ, khí thế hung hãn, cực kỳ hung dữ, đâm thẳng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ vội lấy châm bạc ra búng vào người đàn ông.
Nhưng châm bạc đánh vào trên người đàn ông như đánh vào tấm sắt, không có cây nào đâm trúng.
Người phụ nữ tóc đỏ thở hổn hển, cuối cùng bị người đàn ông đánh văng ra xa.
“Mấy người không thể chạm vào Thiên Sinh Đao này”.
Người đàn ông trung niên bật cười, giơ tay lên cầm lấy Thiên Sinh Đao, sau đó định chạy ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bốp bốp bốp!
Một đòn tấn công như lũ xối xả bao trùm lấy nó, hàng chục châm bạc trút xuống.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, ánh mắt thay đổi, vội vàng dùng khí kình để chống cự.
Thế nhưng khí kình vừa xuất hiện, xung quanh lại có mấy pháp phá khí làm khí kình của hắn vỡ tan.
“Không ổn!”
Người đàn ông biến sắc, vội lùi về sau chạy mất.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
Vụt vụt vụt!
Cơ thể người đàn ông bị đâm thành tổ ong, lập tức bị giết chết.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.