Cơ thể Vĩnh Sâm!
Không ai ngờ được rằng, cơ thể của Đãng Thiên Nhai lại là loại cơ thể thần kỳ mạnh mẽ.
Thế nào gọi là cơ thể Vĩnh Sâm?
Đây là loại cơ thể có khả năng tự chữa lành vết thương rất mạnh.
Nó không cần dựa vào ngoại vật hoặc kình khí để hồi phục thân xác, sức sống mãnh liệt của chính nó có thể nhanh chóng chữa lành mọi vết thương.
Con dao găm của Bách Độc lão nhân đã cắm vào một nửa, thậm chí còn có một nửa lưỡi dao còn cắm vào trong thịt của hắn, nhưng không đến mười giây, một nửa lưỡi dao đã bị ép ra rơi xuống đất, vết thương bị đâm đã bằng phẳng không hề hấn gì, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Những người xung quanh há hốc mồm, không nói nên lời.
Hồng Diên càng tuyệt vọng, trong lòng bi thương.
Cô ta biết, mình hoàn toàn không còn đường sống.
Bây giờ chạy trốn là chết.
Xin tha cũng chết!
Phản kháng? Vậy sẽ chết thảm hại hơn!
Hồng Diên chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, trong mắt cô ta toàn là sự kinh hãi và tuyệt vọng.
Đúng như dự đoán.
Sau khi giải quyết xong Bách Độc lão nhân, ánh mắt của Đãng Thiên Nhai lập tức nhìn về phía cô ta.
"Không... Không... đừng mà...”
Môi Hồng Diên run rẩy, kinh hoảng lui về phía sau.
Thiên tài Đãng cười nhạt, hắn đi tới.
Hồng Diên không ngừng lui về phía sau, cả người run rẩy.
Bây giờ không làm gì được nữa.
Cô ta chỉ có thể bị bao trùm trong nỗi sợ Đãng Thiên Nhai, từ từ chờ chết.
"A?"
Đột nhiên, Hồng Diên lảo đảo, không cẩn thận ngã ra sau.
Lúc cô ta phản ứng lại, mới phát hiện một tên thanh niên đang ngồi xếp bằng bên cạnh.
Dường như cô ta đã lùi trúng người thanh niên này, bị anh làm trật chân té ngã.
"Hả?"
Thanh niên này chính là Lâm Chính đang từ từ mở mắt, nhìn Hồng Diên một cách kỳ quái.
Hông Diên còn muốn nói gì đó.
Đãng Thiên Nhai đã đi đến rất gần.
Nỗi sợ hãi kinh khủng khiến cô ta ngay cả dũng khí để đứng lên cũng không có.
Trong tuyệt vọng, cô ta chỉ có thể hét lên với Lâm Chính bên cạnh bằng giọng run rẩy: "Cứu... Cứu tôi...”
Lâm Chính hơi nghi hoặc, nhìn Hồng Diên, lại nhìn Đãng Thiên Nhai, bình tĩnh hỏi: "Người này là ai?"
"Thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai! Nhóc con, nếu cậu không muốn chết thì mau chạy đi!"
Ông hai Dục bên cạnh lập tức lui ra rất xa, giọng phát run nói.
"Thiên tài hạng bốn ư?"
Lâm Chính khá bất ngờ.
Sao hắn lại tới đây?
Lâm Chính vừa nuốt Băng Thăng Hoa Đan do tự mình luyện chế, rơi vào trạng thái nhập thần ngắn ngủi, nên không chú ý đến hành động vừa nãy của Đãng Thiên Nhai.
Nhưng nhìn xác chết vương vãi khắp nơi và tình cảnh chết thảm của đám cường giả bá chủ kia, Lâm Chính biết người này nhất định không đơn giản.
Lâm Chính hướng mắt nhìn khoảng đất trống bên cạnh, khẽ nhíu mày.
Trên khoảng đất trống, Thiên Sinh Đao cắm trên mặt đất.
Xung quanh đều là người.
Nhưng... không một ai dám lấy!
Điều này cũng đã rất rõ ràng.
Một người trấn áp toàn hiện trường sao?
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Thực lực của thiên tài hạng bốn này e rằng không phải là người mà những người cấp bậc như Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn có thể so sánh.
Không dễ đối phó.
Nhưng Lâm Chính không muốn từ bỏ Thiên Sinh Đao.
Sở dĩ anh tham gia cuộc thi là vì muốn tìm cách chống lại Thiên Thần Điện.
Thiên Sinh Đao chắc chắn là một thứ vũ khí giết người.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía Thiên Sinh Đao.
Tim mọi người đập rất nhanh, trố mắt đứng nhìn.
"Hả?"
Đãng Thiên Nhai liếc mắt, nhìn Lâm Chính một cách đầy hứng thú.
Mãi đến khi Lâm Chính đến trước Thiên Sinh Đao, mới lên tiếng.
"Không nên tùy tiện rút thanh đao đó lên, nếu không, kết cục của anh e rằng sẽ rất thê thảm”.
Lâm Chính quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Thanh đao này là của tôi”.
"Của anh ư?"
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ quan sát Lâm Chính.
"Anh chính là người vực ngoại kia à?"