“Anh nói cái gì?", Đãng Thiên Nhai tái mặt, đồng tử rực lửa.
“Còn cần tôi nhắc lại sao. Thực lực của anh thật khiến người khác thất vọng. Tôi vốn tưởng anh khác với Nhiêu Ưng hay Thần Công Thương giờ xem ra anh chẳng hơn gì họ”, Lâm Chính tỏ ra khinh miệt.
“Đồ chán sống”, Đãng Thiên Nhai phẫn nộ, tung chưởng về phía trước.
Trong nháy mắt, hắn điều động toàn bộ sức mạnh của cơ thể. Dưới đòn tấn công này Lâm Chính khó có thể đỡ được, anh phải bật lùi lại.
“Tôi sẽ cho anh biết thế nào là thủ đoạn thực sự của Đãng Thiên Nhai”.
Đãng Thiên Nhai gầm lớn, không để Lâm Chính có cơ hội thở. Hắn di chuyển, dùng châm tạo ra hai con rồng bạc lao về phía trước.
Lâm Chính lập tức búng tay.
Vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc bay ra chặn hai con rồng lại. Thế nhưng châm của anh chẳng khác gì trứng chọi đá. Chúng lập tức nổ tung.
Hhả?", Lâm Chính lập tức nhận ra hai con rồng này không hề đơn giản. Anh không dám do dự, chỉ vung tay phóng là Hồng Mông Long Châm.
“Sao? Vẫn còn muốn liều mạng à. Anh cũng xứng sao. Anh biết châm của tôi được làm từ thứ gì không? Châm của anh chẳng là gì đâu, chạm phải sẽ nổ tung ngay”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng.
“Chưa chắc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bùm...Châm của hai bên va chạm.
Sức mạnh huyền diệu phóng ra từ những cây châm vào tạo ra những tiếng kêu vô cùng kỳ lạ.
Những cây châm rung lên trong không gian. Đám đông nghe thấy nhưng âm thanh đó bèn ôm đầu quỳ phụp xuống với vẻ đau đớn.
Đãng Thiên Nhai nín thở, nhìn không trung. Châm của hai bên gầm gừ và bị chặn đứng lại.
Hai con rồng được tạo ra từ châm của Đãng Thiên Nhai đã bị lưới châm của Lâm Chính khoá chặt, không thể tiến thêm được phân nào.
Từng cây châm mỏng màu đen xuất hiện. Trên đầu những cây châm này phát ra hình thù của những con rồng.
“Không thể nào. Đây là gì vậy?”, Đãng Thiên Nhai thất thanh.
“Những cây châm không lọt vào mắt xanh của anh đấy”, Lâm Chính nói.
“Anh...”, Đãng Thiên Nhai gầm lớn và lao tới. Hắn chộp lấy long châm của mình đâm về phía Lâm Chính.
Hành động của hắn nhanh như điện xẹt. Dường như mắt thường không thể nắm bắt được động tác.
Điều khiến đám đông kinh ngạc hơn nữa là mỗi một đường châm của hắn đều nhắm vào tử huyệt của Lâm Chính. Một khi bị trúng chiêu thì dù có là cơ thể võ thần cũng chết ngắc.
Thật nguy hiểm...Lâm Chính nhìn chăm chăm Đãng Thiên Nhai. Anh nhanh tay điều khiển Hồng Mông Long Châm xoay quanh người mình.
Mặc dù khí thế của Đãng Thiên Nhai vô cùng hung hãn nhưng có vẻ như hắn không quá chú trọng vào việc phòng ngự.
Lâm Chính cũng không thèm khách khí. 32 cây Hồng Mông Long Châm phóng ra giống như dòng sông sao đẹp vô cùng. Chúng lao trong không gian, nhằm vào cơ thể của Đãng Thiên Nhai.
Phụt...Đãng Thiên Nhãi có vẻ cũng tìm được sơ hở của Lâm Chính bèn ghim châm vào bụng anh.
Lâm Chính vội lùi lại. Cơ thể Đãng Thiên Nhai bị ảnh hưởng bởi long châm của mình nên cũng run lên. Hắn khó có thể tấn công liên tiếp.
Thế là hắn dừng lại và hắn chỉ mỉm cười.
“Anh xong đời rồi”.