Uy lực còn sót lại lan ra bốn phía.
Sức mạnh cực lớn từ từ tan biến.
Bụi đất che phủ cả bầu trời như thể cả vùng đất Tu Di bị bao trùm trong sự hỗn độn.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, tim mọi người như nhảy ra khỏi ngực.
Họ để ý thấy luồng sức mạnh vô cùng mạnh, mạnh hơn cả thần minh từ trên trời rơi xuống.
Sau đó sức mạnh này dần biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Họ đều chạy đến lối vào con đường mòn, nhìn vào trong vùng đất Tu Di.
Bụi đất đầy trời dần rơi xuống.
Vùng đất Tu Di vốn dĩ đã bị tàn phá, lúc này càng trở nên lộn xộn.
Đến khi bụi đất tan đi hết, mọi thứ bên trong mới dần hiện ra.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn đứng ở vùng đất Tu Di, lại nhìn sang Đãng Thiên Nhai, hắn đã nằm sấp dưới đất.
Nhưng hắn vẫn chưa chết mà chỉ đang run rẩy, cực kỳ sợ hãi mà ôm lấy đầu.
Dường như hắn không bị tấn công.
Nhưng đòn tấn công lúc nãy đã đập nát sự kiêu ngạo của hắn, đánh tan hoàn toàn ý chí chiến đấu của hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn sống.
Hắn đang rơi vào trong cơn tuyệt vọng và hoảng sợ.
Như một chú mèo run lẩy bẩy trốn trong góc tường, mong đợi nguy hiểm đừng đến.
Mọi người há hốc miệng, ánh mắt dại ra nhìn sang bên này.
Ai mà ngờ Đãng Thiên Nhai – thiên tài hạng bốn có danh tiếng ở vực Diệt Vong, có uy lực siêu phàm đó lại ra nông nỗi này, lộ ra tư thế này?
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Đãng Thiên Nhai run rẩy lẩm bẩm, gương mặt tái nhợt.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi không giết anh, đừng lo”.
Đãng Thiên Nhai thở gấp, thận trọng ngẩng đầu lên đối mặt với Lâm Chính.
Hắn khá ngạc nhiên, vội vàng nhìn cơ thể mình.
Không bị thương gì cả.
Nhưng lúc hắn nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ngây dại.
Ngoài mảnh đất dưới chân họ, mọi thứ xung quanh đã biến thành tro tàn, đều bị bốc hơi.
Đây là do đòn tấn công lúc nãy của Lâm Chính gây ra sao?
Đãng Thiên Nhai không dám tưởng tượng.
Nếu đòn tấn công lúc nãy đánh trúng người mình thì sẽ có kết cục thế nào?
E là… mình đã tan thành mây khói nhỉ…
“Tại… tại sao anh không giết tôi?”
Đãng Thiên Nhai há miệng, lẩm bẩm hỏi.
“Tại sao tôi không giết anh ư?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi và anh chẳng có ân oán gì, đến đây là được rồi. Lẽ nào tôi trút giận lên anh chỉ vì mấy câu mắng nhiếc của anh sao? Lòng khoan dung của tôi không nhỏ như thế”, Lâm Chính cười nhạt.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù không giết tôi, cũng đừng tưởng rằng tôi sẽ tha cho anh. Vực Diệt Vong không phải là nơi người ngoại vực các anh có thể tác oai tác quái. Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không nhận thua đâu”.
“Anh có nhận thua hay không cũng chẳng quan trọng với tôi. Mục đích tôi đến đây là lấy được vị trí đầu cuộc thi, tiện thể lấy đồ của tôi về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh…”
Đãng Thiên Nhai siết chặt nắm đấm nhìn người ngoại vực này, thật ra trong lòng hắn có vô vàn thắc mắc.
Rốt cuộc chuyện là thế nào?
Tại sao một người ngoại vực lại biết chiêu pháp mạnh như thế?
Tại sao một người ngoại vực lại có thực lực mạnh như vậy?
Hắn cực kỳ căm uất, nỗi hận dâng trào.
Hắn không thể chấp nhận thất bại hôm nay.
Điều càng khiến hắn đau đớn hơn là mình thế mà lại sợ đến mức nằm rạp xuống đất run rẩy khi đối mặt với chiêu thức của người ngoại vực này.
Nhục nhã!
Quá mức nhục nhã!
Nếu không giết người này, hắn sẽ có tâm ma.
Đáy mắt Đãng Thiên Nhai hiện lên sát ý.
Lâm Chính dường như không để ý, xoay người đi lấy Thiên Sinh Đao.
Cơ hội tốt.
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, châm Huyết Long bên cạnh bỗng bay lên hợp thành một, hắn siết chặt lấy nó đâm mạnh vào sau lưng Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Tiếng hô gấp gáp của Ái Nhiễm vang lên trên con đường mòn.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính bỗng xoay người đấm một cút vào Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai trợn mắt, bỗng dừng lại.
Cây châm chỉ còn cách cơ thể Lâm Chính nửa tấc.
Nhưng nắm đấm đáng sợ đó lại dừng lại trước mặt hắn chỉ vài centimet.
Sau đó luồng khí hung tàn nổ tung trên nắm đấm.
Đãng Thiên Nhai cảm thấy cả người mình như sắp bị xé toạc ra, đầu tóc quần áo bị sức mạnh đó thổi đến sắp rách.
Cứ thế kéo dài khoảng ba giây, sức mạnh đó mới biến mất.
Lâm Chính buông tay xuống.
Hai mắt Đãng Thiên Nhai ngơ ngác, cả người như ngây dại.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi xoay người đi.
Chỉ thấy linh hồn hắn đang run rẩy, tim gần như ngừng đập.
Phía sau xuất hiện một vực thẳm sâu cả ngàn trượng.
Vực thẳm thật.
Vì vùng đất Tu Di hoàn toàn bị chia thành hai phần như thể bị một chiếc rìu bổ ra từ phần giữa, khó mà hợp lại.
Đây… rõ ràng là do uy lực cú đấm của Lâm Chính tạo ra.
Đãng Thiên Nhai hiểu ra mình căn bản chẳng phải là đối thủ của Lâm Chính.
Cho dù là cảnh giới hay y thuật, mình kém quá xa…
Hắn ngây ngốc nhìn Lâm Chính, ngập ngừng một lúc lâu mới run giọng nói: “Anh… rốt cuộc đây là công pháp gì?”
“Sao thế? Anh muốn học à?”
“Tôi dạy anh nhé”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.