“Tất cả mọi người chuẩn bị!”.
Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức rút vũ khí ra, nhìn chằm chằm Diệp Viêm vô cùng căng thẳng.
Lôi Hổ lập tức đưa tay ra hiệu: “Thả vũ khí xuống”.
“Đại nhân…”.
“Mau thả vũ khí xuống!”, Lôi Hổ quát lên.
Mọi người đều nghi hoặc, chỉ đành làm theo.
Diệp Viêm quay người nhìn Lôi Hổ, lại thấy Lôi Hổ vội vàng chắp tay: “Diệp Viêm đại nhân, chuyện ở cao nguyên Thiên Thần có ẩn tình, có thể để tôi nói chuyện riêng với cậu không?”.
“Không cần nói chuyện nữa, tôi đã đoán được dự tính của Lôi Trạch Thiên Các các người. Tôi đến đây không phải vì ông, các ông không cần căng thẳng. Món nợ của Lôi Trạch Thiên Các, tôi sẽ đích thân đến Thiên Các thanh toán!”.
Nói xong, bóng người Diệp Viêm lóe lên, xông thẳng vào trong mộ.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng đặc sắc, cực kỳ bối rối.
“Không ngờ Thánh Quân Diệp Viêm đến đây không phải để tìm Lôi Hổ tính sổ, mà là vì thần mộ chí tôn!”.
“Lần này phiền phức rồi!”.
“Với thực lực của cậu ta, dù người của chúng ta có tìm được nhẫn chí tôn cũng không giữ được!”.
“Vậy phải làm sao đây?”.
Bọn họ đều lo lắng.
Lôi Hổ không dám do dự, lập tức quay đầu nói: “Mai cử người về Thiên Các mời các chủ ra mặt, đến đây trấn áp hiện trường!”.
“Vâng!”.
Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức chạy đi.
Người của các thế tộc khác cũng vội vàng phái người về cầu viện.
Thánh Quân Diệp Viêm thực lực đáng sợ đến thế nào. Hắn vừa hiện thân, sợ là người ở đây khó mà đối phó.
Tuy Thánh Quân Diệp Viêm trẻ tuổi, nhưng ai cũng rõ thủ đoạn của hắn, ngay cả nhân vật có cấp bậc như Lôi Hổ cũng chưa chắc có phần thắng trước mặt hắn.
Tình thế trở nên quái dị.
Khi Thánh Quân Diệp Viêm vào trong.
Vù!
Một tiếng động lớn lại vang lên từ bên trong thần mộ.
Những đại diện của các thế tộc đang từ từ tiến tới bị thu hút bởi tiếng động đó, tất cả dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn.
“Đó là?”.
“Thánh Quân Diệp Viêm?”.
Giọng nói chứa sự sợ sệt lẫn ngạc nhiên vang lên.
“Sao… sao hắn lại đến đây?’.
“Trời ạ, chẳng lẽ hắn cũng đến đây vì nhẫn chí tôn?”.
“Lần này to chuyện rồi…”.
Bọn họ ai cũng mang vẻ mặt trầm trọng, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Viêm thản nhiên nhìn bọn họ, sau đó bước tới.
“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!”.
Vài người không dám chậm trễ, vội vàng quỳ một gối xuống hành lễ.
Những người còn lại cũng vội vàng quỳ xuống.
Mặc dù tuổi của bọn họ không chênh lệch nhau nhiều, nhưng thực lực của Thánh Quân Diệp Viêm gần như có thể áp đảo bọn họ.
“Tôi cho các người một cơ hội, rời khỏi đây ngay, nghe rõ chưa?”.
Diệp Viêm yên tĩnh quan sát bọn họ, chậm rãi nói.
Đám người đó biến sắc, muốn nói lại thôi.
Bọn họ biết, nếu từ chối thì e là sẽ mất mạng ngay lập tức.
Sớm biết Thánh Quân Diệp Viêm sẽ tới thì bọn họ sẽ không tham dự vào chuyện này.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy cho tôi ở lại. Tôi sẵn lòng xóa bỏ mọi khó khăn nguy hiểm cho đại nhân, tìm kiếm nhẫn chí tôn!”, lúc này đại diện của Càn Khôn Thiên Địa là Thiên Xu chắp tay nói.
“Xóa bỏ khó khăn nguy hiểm? Anh cảm thấy thứ trong thần mộ này có thể uy hiếp tôi sao?”, Diệp Viêm bình thản nhìn hắn, nói.
“Diệp Viêm đại nhân thực lực thông thiên triệt địa đương nhiên không sợ cơ quan bẫy rập trong này. Nhưng thần mộ rất rộng lớn, hơn nữa ngăn bí mật ở khắp mọi nơi, nhẫn chí tôn giấu ở nơi nào có ai biết rõ? Lối vào này trong vòng một ngày sẽ đóng lại, một khi đóng lại thì khó mà ra được, lần sau mở ra thì phải chờ năm mươi năm. Diệp Viêm đại nhân có thể đảm bảo mình tìm được nhẫn chí tôn trong vòng một ngày không?”, Thiên Xu cung kính nói.
Nghe nói vậy, Diệp Viêm chợt trầm tư.