“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”, Diệp Viêm nhìn Trương Canh, thản nhiên hỏi.
“Không, mày đã nói rất rõ ràng, tao cũng nghe thấy rồi, chỉ là… tao không định nghe theo mệnh lệnh của mày”.
Trương Canh nheo mắt cười nhạt.
Hiển nhiên, hắn tự tin vào sức mạnh của mình.
Sau khi được Diệp Viêm cho thuốc tăng cường, hắn cảm giác mình không sợ trời không sợ đất nữa, cần gì phải sợ Thánh Quân Diệp Viêm?
“Thế à?”, Diệp Viêm bình thản nhìn hắn: “Vậy anh định thế nào?”.
“Định thế nào? Ha, từ lâu tao đã không ưa bản mặt mày, chết cho tao!”.
Trương Canh gào lên, đấm tới một cú.
Ầm!
Một quyền này dường như mang theo sức nặng của nghìn quả núi, vạn dặm biển khơi. Sức mạnh dâng trào, đáng sợ đến mức khiến người ta phát run.
Nhưng Diệp Viêm chỉ đứng thản nhiên nhìn, trên mặt không có vẻ hoảng sợ.
Đợi đến khi nắm đấm ập tới, hắn đột nhiên vung tay đỡ lấy nó một cách chính xác.
Sức mạnh cuồng bạo trên nắm đấm lập tức bị hóa giải.
“Cái gì?’.
Trương Canh sửng sốt.
Ầm!
Một luồng uy thế long trời lở đất bỗng chốc đánh vào vai Trương Canh.
Trong nháy mắt, cả người Trương Canh đột nhiên nằm rạp xuống đất, không thể động đậy.
Hắn phẫn nộ gào lên, muốn đứng dậy nhưng dù có dốc sức thế nào cũng không thể đứng lên.
Người xung quanh há miệng, ngơ ngác nhìn, tim gần như vọt tới cổ họng.
Trương Canh khủng khiếp như vậy mà lại bị uy thế của Diệp Viêm trấn áp?
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chứ?
Thực lực của Thánh Quân rốt cuộc mạnh đến mức nào?
“Khốn nạn!”.
Trương Canh không phục, giãy giụa như phát điên, nhưng không có tác dụng gì.
Diệp Viêm đưa chân đạp lên đầu hắn, đứng trên cao nhìn xuống Trương Canh, mặt không có biểu cảm gì.
“Ở trong mắt tôi anh chỉ là ruồi muỗi. Tuy tôi đã cường hóa cho anh, nhưng anh cũng chỉ là một con ruồi hơi to mà thôi! Rõ chưa?”.
Sau đó, hắn hơi dùng sức, gần như sắp đạp nát đầu Trương Canh.
Hắn run lên dữ dội, giọng nói run rẩy: “Rõ… Rõ… Rõ rồi… thưa đại nhân, tôi nghe theo anh, cầu xin anh tha cho tôi… tha cho tôi…”.
“Vậy thì mau đi mở quan tài đi”.
Diệp Viêm xua tan đại thế, nhấc chân ra, thản nhiên nói.
Lần này Trương Canh thành thật hơn rồi.
Hắn cẩn thận bò dậy nhìn Diệp Viêm, sau đó quay người đi về phía quan tài.
Những người khác đều nhìn chằm chằm Trương Canh.
Lúc nãy mọi người đều đã được chứng kiến uy lực của quan tài.
Ngay cả khi Trương Canh đã được cường hóa, nhưng đối phó với lưỡi dao máu quỷ dị đó e là cũng giật gấu vá vai.
Lúc này Trương Canh không còn tự cao tự đại như trước, bước đi vô cùng cẩn thận, chỗ nào cũng đề phòng, chỗ nào cũng quan sát, thần kinh căng thẳng.
Khi hắn vừa đến gần quan tài mười mét.
Vèo!
Tia sáng lại tỏa ra.
Trương Canh giật mình, sợ hãi lùi về sau.
“Không được lùi lại, mau đi mở quan tài!”, Diệp Viêm quát lên.
“Đại nhân, quan tài đó có cơ quan, tôi tiến lên thêm nữa sẽ chết chắc!”, Trương Canh nói.
“Không cần lo, tôi sẽ bảo vệ anh, mau đi!”, Diệp Viêm nói.
Trương Canh tiến thoái lưỡng nan, không còn cách nào khác chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến tới.
Hắn không ngừng tiến về phía trước, tia sáng đỏ bên ngoài quan tài cũng sáng hơn.
Trương Canh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, chân bước đi cũng đang run rẩy.
Vèo!
Đúng lúc đó, lưỡi dao máu đáng sợ lại bùng phát.
Bọn họ vội vàng tìm chỗ che chắn.
Trương Canh kinh hãi lùi về sau.
Nhưng lưỡi dao máu quá nhanh, hắn không thể kịp thời rút lui.
Tiêu rồi!
Trương Canh sợ đến mức quên cả chống đỡ.
Vèo!
Đúng lúc đó, một tia sáng bay tới, đáp xuống trước mặt hắn, đánh tan lưỡi dao máu.
Trương Canh sửng sốt, nhìn lại thì đó chính là Thánh Quân Diệp Viêm.