“Hả?”
Cũng may Lâm Chính đang phân tích thi thể vô danh trên con đường nhỏ cảm nhận được động tĩnh, khẽ nhíu mày.
“Lẽ nào Thánh Quân Diệp Viêm đã giành được lợi ích?”
“Như thế thì tôi càng không thể đi, đối phương vốn dĩ đã mạnh, bây giờ còn có nhẫn chí tôn trong tay, sao có thể đấu lại được?”
Mặc dù Lâm Chính cũng rất khát khao muốn có nhẫn chí tôn nhưng anh sẽ không mất lý trí vì lợi ích.
Bây giờ đi cướp nhẫn chí tôn tức là đâm đầu vào chỗ chết.
Vẫn nên kiếm những cái lợi khác rồi hẵng tính.
Nghĩ đến đây, Lâm Chính nhanh chóng xử lý thi thể trước mặt.
“Phụt…”
Lúc này ngực Lâm Chính bỗng cuộn trào, sau đó nôn ra một chút máu.
Máu tung tóe trên mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, hơn nữa huyết dịch còn có màu đen sẫm.
“Mình trúng độc rồi ư?”
Lâm Chính sửng sốt.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Là khí độc trong ngôi mộ đá.
Mặc dù anh đã uống Tế Dạ Đan, hơn nữa anh còn hấp thụ hết tất cả hiệu quả của Tế Dạ Đan.
Chỉ là anh ở trong ngôi mộ đá này quá lâu, hơn nữa còn một điều quan trọng nhất.
Anh đã tiếp xúc với thi thể này.
Nếu không có thi thể này, với tác dụng hoàn hảo của Tế Dạ Đan, Lâm Chính vẫn bình an vô sự ở trong ngôi mộ đá này một ngày cũng không sao.
Thế nhưng khí độc thi thể này phát tán ra ngoài và khí độc trong ngôi mộ cộng thêm tăng lên gấp một trăm lần, cho dù là Lâm Chính cũng không chịu được.
Lâm Chính vội lấy châm bạc ra đâm vào trên người, không cho độc trong người phát tán ra xung quanh, sau đó tiếp tục xử lý thi thể trước mặt.
“Hả?”
Lúc này Lâm Chính bỗng thấy không đúng lắm.
Anh nhìn chằm chằm thi thể trước mặt, như nghĩ đến điều gì, anh đâm vài cây châm bạc vào xương đầu của thi thể, sau đó đâm vài cây dưới chân của nó.
Quan sát một hồi, sắc mặt Lâm Chính thay đổi liên tục.
“Xương cốt trong cơ thể người này… hình như là giả?”
“Đây là xương nhân tạo?”
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên nhìn thi thể trước mặt được anh khâu lại, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Từ năng lượng trong cơ thể người này, đời trước chắc hẳn là một vị Lục Địa Thần Tiên, vô song xuất thế, nhưng xương đầu và ngực của ông ta… lại không phải tự nhiên.
Xương đầu của ông ta là do sau này được người ta tạo ra bằng y thuật cực mạnh.
Tại sao lại thế?
Lâm Chính ngây người suy nghĩ.
“Xem ra trong mộ thần chí tôn này chứa đựng rất nhiều bí mật”.
“Tiếc là mộ thần chí tôn chỉ mở một ngày, nếu đợi đến lần sau thì phải đợi ít nhất năm mươi năm”.
Trong lòng Lâm Chính dấy lên nỗi khát vọng vô tận.
Anh muốn phân tích tất cả bí mật, thế nhưng thời gian và hoàn cảnh không cho phép anh tiếp tục tìm kiếm.
Lâm Chính kiếm chế sự tò mò của mình, nhanh chóng xử lý thi thể, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Hơn nữa không biết phía sau mộ huyệt này có cái gì…
Rầm rầm...
Sau khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trong mộ huyệt cũng hiện ra trước mắt Lâm Chính.
Đây là một ngôi mộ rất đơn giản.
Không có tượng điêu khắc xa xỉ hào nhoáng, không có nhiều vật phẩm lễ tế.
Bên trong chỉ có một cỗ quan tài bằng đá.
Một cỗ quan tài bằng đá cực kỳ bình thường.
Lâm Chính nhìn quan tài đá đó, hít sâu một hơi rồi sải bước đi đến.
Xung quanh quan tài không có cơ quan gì cả.
Anh nhìn quan tài đá đó, do dự một hồi rồi lùi về sau ba bước, sau đó cúi người chào với nó.
“Tiền bối, làm phiền người rồi, mong hãy thứ lỗi”.
Sau đó anh đẩy quan tài ra.
Soạt soạt...
Nắp quan tài chậm rãi dịch chuyển.
Một làn khói xanh bốc lên.
Lâm Chính nhíu mày nhìn vào bên trong.
Trong quan tài chẳng có gì cả, chỉ có duy nhất một bộ xương cốt.