Tất cả mọi chuyện quá quỷ dị.
Lâm Chính bối rối, cẩn thận lấy hài cốt ra khỏi quan tài.
Anh nhìn chằm chằm vào những chiếc xương này một lúc, nhưng không tìm thấy điều gì bất thường.
Vậy tại sao người này lại muốn sử dụng xương từ xác chết này? Tại sao hắn muốn hợp nhất tủy xương của mình vào xác chết này?
Điều bí ẩn ở đây là gì?
Chẳng lẽ thời gian quá lâu đã trôi qua nên nhiều dấu vết kỳ lạ đã biến mất rồi sao?
Không đúng!
Phải có một cái gì đó mà anh đã bỏ qua.
Lâm Chính cau mày.
Cầm khúc xương, anh cố gắng truyền một ít năng lượng vào trong đó.
Trong khoảnh khắc, từ xương ức này bộc phát ra từng luồng sáng chói. Toàn bộ khúc xương trở nên trong suốt như pha lê, như thể có hàng ngàn ngôi sao đang chảy vào bên trong.
"Đây là gì vậy??"
Lâm Chính trợn tròn hai mắt.
Thứ sáng như sao này là tuỷ trong khúc xương.
Tuỷ xương đều chứa đầy năng lượng vô tận!
"Thật đáng kinh ngạc!"
Lâm Chính không khỏi toàn thân run lên.
Nhưng tại sao chỉ còn rất ít xương thân? Còn các bộ phận khác thì sao?
Lẽ nào là .... ở trong một số ngôi mộ khác?
Rất có thể!
Lâm Chính liếc nhìn quan tài, sau đó đưa tay sờ soạng một hồi dưới đáy quan tài.
"Những xương cốt này là của chủ nhân quan tài, bởi vì niên đại đã lâu, thi thể của chủ nhân quan tài đã mục nát thành tro, những xương cốt này là nhờ có năng lượng cường đại mà bảo tồn được đến ngày nay”.
"Có vẻ như sẽ có những phần xương khác được chôn trong những ngôi mộ khác”.
"Nhưng... những mẩu xương này để làm gì?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm khúc xương trong tay, trầm mặc hồi lâu.
Đột nhiên, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu anh.
Anh nhìn quanh, rồi nhìn vào chiếc quách.
"Hiện tại mình đã bị Thiên Thần Điện đẩy đến ngõ cụt không đường lui, nếu không mạo hiểm, có lẽ không có hi vọng”.
"Diệp Viêm đã đích thân tới, nhất định phải đoạt được nhẫn Chí Tôn, nếu không đoạt được nó, căn bản mình không thắng được hắn”.
"Chớ nói Thiên Thần Điện, bên ngoài vực còn có vô số kẻ thù như Ám Ma Đạo cùng Tử Vực đang đợi sẵn”.
"Lần này, phải làm việc điên rồ một lần thôi!"
Lâm Chính lầm bầm một hồi, đột nhiên ánh mắt ngưng đọng, vội vàng cởi cúc áo, hít sâu một hơi, lập tức vươn tay đâm vào ngực mình.
Phụt!
Năm ngón tay đâm thẳng vào ngực anh.
Máu rỉ xuống kẽ tay.
Lâm Chính vẻ mặt hơi dữ tợn, nhưng không kêu một tiếng mà tiếp tục đưa tay đâm sâu vào, thẳng đến vị trí xương ức của anh.
Sau đó anh bóp nát nó.
Cà rắc!
Có tiếng xương gãy.
"Ưm..."
Khóe miệng Lâm Chính cũng chảy ra một vệt máu.
Cơn đau dữ dội khiến anh xanh xao.
Anh cố nén đau đớn, cẩn thận rút xương ra, sau đó từng chút từng chút đưa xương ức tràn đầy năng lượng mạnh mẽ vào trong cơ thể.
Sau khi di chuyển khúc xương đến chỗ xương gãy, anh nhanh chóng dùng khí công để điều khiển và liên kết khúc xương kia vào xương của mình.
Vù vù vù...
Khoảnh khắc xương của Lâm Chính được kết nối với khúc xương này, một sức mạnh dâng trào từ trong xương bộc phát ra, truyền khắp cơ thể Lâm Chính như tia chớp.
Lâm Chính còn không kịp phản ứng, anh rên rỉ một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, điên cuồng co giật.
Anh phát hiện ra rằng chiếc xương này đang truyền năng lượng đáng sợ khắp cơ thể anh.
Khúc xương này muốn chiếm lấy thân thể anh! !
Không! Tuyệt đối không được đánh mất bản thân!
Lâm Chính cắn răng chịu đựng cơn đau khắp người, cố gắng vận dụng sức mạnh phi thăng để áp chế năng lượng dâng trào trong xương tuỷ.
Hai luồng năng lượng trong cơ thể anh điên cuồng đối kháng, không ngừng xé rách máu thịt của anh.
Rắc!
Rắc!
Rắc...
Dưới sức mạnh kinh hoàng, khớp xương của Lâm Chính nứt ra, lộ ra xương trắng dày đặc.
Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, tận lực khống chế năng lượng đặc biệt của khúc xương.
Lâm Chính liều mạng kiểm soát cơ thể, năng lượng bên trong khúc xương kỳ lạ vẫn dâng trào như biển.
Đó là một cuộc giằng co kéo dài.
Lâm Chính không thể thua...