Diệp Viêm không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm ngăn bí mật một lúc, rồi nhanh chân đi về phía mộ thất ở cuối.
Mọi người vội vàng đi theo.
Ầm ầm ầm...
Cánh cửa đá to lớn của mộ thất bị đẩy ra.
Đúng như mọi người nghĩ, bên trong ngoài một cỗ quan tài thì trống trơn.
"Thánh Quân đại nhân, mấy mộ thất khác cũng giống nơi này, ngoài quan tài thì không còn gì khác. Chắc hẳn bốn mộ thất này là những mộ thất bảo vệ xung quanh chủ nhân thần mộ chí tôn. Bọn họ chỉ là bồi táng thì làm gì có bảo bối gì chứ?", Thiên Xu nói.
"Bốn mộ thất? Hình như số lượng không đúng!", Diệp Viêm bình tĩnh nói.
"Không đúng?".
"Không đúng chỗ nào?".
"Vừa rồi khi đến mộ chính ở giữa, các anh nhìn thấy trong mộ thất đó có mấy bức tượng?".
"Hình như là... bảy bức tượng..."
"Vậy Thất Sát Trận có mấy ảo ảnh?".
"Cũng là bảy...", Thiên Xu lẩm bẩm.
Những người khác lập tức biến sắc.
"Bốn mộ này chắc chắn không phải là mộ bồi táng bảo vệ, mà còn có bí mật khác, chỉ là bị các anh bỏ qua thôi".
Diệp Viêm bình thản nói, nhanh chân đi về phía quan tài, đang định mở nó ra, thì bất chợt nhìn về phía nắp quan tài, nhíu mày nói: "Xem ra người ngoại vực kia đã động đến chiếc quan tài này".
"Trong chiếc quan tài này không có gì, động vào thì làm sao chứ?", Thiên Xu nói.
Ầm ầm ầm...
Quan tài mở ra.
Mọi người thò đầu ra nhìn, rồi bật cười.
"Nhìn đi! Thánh Quân đại nhân, tôi đã bảo trong quan tài không có gì rồi mà!".
Diệp Viêm suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Mau, đến các mộ thất khác xem sao".
"Các mộ thất khác?".
"Nhanh lên!".
Diệp Viêm trầm giọng quát, rồi xông thẳng ra ngoài.
Mọi người cũng vội vàng đến những mộ thất khác.
Mộ thất thứ hai vẫn trống hoác.
Mộ thất thứ ba cũng vậy.
Cho đến khi tìm đến mộ thất thứ tư, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính đã nằm dưới đất.
Lúc này, toàn thân anh đầy máu, da thịt không có chỗ nào nguyên vẹn, gục ở dưới đất khẽ run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, dường như vô cùng đau đớn.
"Được lắm! Hóa ra thằng chó chết này trốn ở đây! Lần này mày chạy không thoát đâu!".
Một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi về phía Lâm Chính, đang định giơ tay túm lấy anh.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, tóm lấy cánh tay người kia, dùng sức nện mạnh vào vách tường bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông va mạnh vào bức tường, sau đó nổ tung, hóa thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều ngây ra.
"Tên... tên ngoại vực này trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ thế?".
Thiên Xu lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.
Phải biết rằng, những người được phái vào thần mộ chí tôn đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một người đứng đầu cuộc thi của vực Diệt Vong như Lâm Chính chẳng là gì trong mắt bọn họ cả.
Tuy người ngoại vực này có chút thực lực, nhưng bọn họ vẫn có thể tiếp được mấy chiêu.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính còn hạ đo ván người kia trong chớp mắt.
Đối phương còn không có cơ hội đánh trả.
Sao lại như vậy được?
"Xem ra nhẫn chí tôn ở trong tay anh rồi".
Diệp Viêm bình thản nhìn Lâm Chính nói.
"Tôi không có nhẫn chí tôn".
Lâm Chính thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng bệch là những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Diệp Viêm không nói gì, cất bước đi về phía Lâm Chính.
Rõ ràng là hắn không tin lời Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức khó nhọc bò dậy.
Tuy nỗi đau dữ dội toàn thân khiến cơ thể anh lảo đảo không ngừng, nhưng anh biết lúc này mình không thể trốn tránh.
"Tôi từng nói giết xong những người kia sẽ giết anh, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi không thể không giải quyết anh trước. Bây giờ anh cứ yên tâm lên đường đi".
Dứt lời, Diệp Viêm loáng một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Chính, một tay bóp lấy cổ anh, nhấc lên.
Dường như Lâm Chính không còn sức lực phản kháng, hai chân lơ lửng giữa không trung, không thể động đậy...
Diệp Viêm cũng không nhiều lời, giơ tay còn lại về phía tim anh.
Hắn định móc tim của Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vụt!
Một luồng năng lượng cuồn cuộn phóng ra.
Đồng tử Diệp Viêm run rẩy, còn chưa kịp trở tay.
Bốp!
Hắn lập tức bị chấn động bay vèo đi, nặng nề va vào tường.
Lâm Chính cũng thuận thế trượt xuống đất.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh hãi.