Vèo!
Một cái bóng nhanh như gió lướt về phía lối ra vào của thần mộ chí tôn.
Nhưng khi cái bóng kia vừa bay đến độ cao 100m.
Bốp!
Nó nặng nề va vào một tấm màn chắn bằng không khí.
"Hử?".
Cái bóng cũng chính là Diệp Viêm khựng lại, bình thản nhìn lớp màn chắn trước mặt, sau đó nhìn xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh đã xuất hiện hơn nghìn người dày đặc.
Tất cả bọn họ đều là cường giả chí cao, có uy danh vang rền ở vực Diệt Vong.
Đôi mắt bọn họ nóng rực, nhìn chằm chằm Diệp Viêm như hổ rình mồi.
Xung quanh lối ra vào đã bị người ta bố trí màn chắn từ trước, chặn đứng tất cả các khu vực xung quanh cái cửa này.
Rõ ràng những màn chắn này là để ngăn cản Diệp Viêm bỏ chạy.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu bỏ chạy được trước đó đã nói cho người ở bên ngoài biết tin nhẫn chí tôn đang nằm trong tay Diệp Viêm.
Mọi người liền gọi chi viện đến, phong tỏa lối ra vào chỉ để chờ hắn.
"Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đây thì tôi sẽ tha chết cho cậu!", tông chủ của Lôi Mộng Tông đích thân có mặt, nhìn Diệp Viêm quát.
Các cường giả của Lôi Mộng Tông đều sẵn sàng đợi lệnh, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
"Lôi Mộng Tông?".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn người ở bên dưới, bình thản lắc đầu: "Một tông môn hạng ba mà cũng dám làm càn trước mặt tôi? Xem ra tôi phải đến Lôi Mộng Tông một chuyến rồi".
Tông chủ Lôi Mộng Tông biến sắc.
Nếu Diệp Viêm tìm tới thì chắc chắn sẽ là kết cục diệt môn.
Hắn không phải là người biết nói lý lẽ!
"Diệp Viêm! Cậu đừng có huênh hoang, nếu cậu đưa tất cả cường giả của Thiên Thần Điện đến, thì chúng tôi còn nể sợ ba phần, nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, sao có thể chống lại chúng tôi được? Nếu cậu ngoan ngoãn giao nhẫn chí tôn ra đây, chúng tôi sẽ thả cậu đi, nếu không thì e là hôm nay cậu phải chôn trong thần mộ chí tôn rồi", lại một người nữa chậm rãi đi ra, bình thản nói với Diệp Viêm.
Người này vừa xuất hiện, đồng tử của Diệp Viêm liền co lại.
"Trường Nha?".
Diệp Viêm trầm giọng nói.
Đây là phó đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, thực lực thông thiên, không hề tầm thường.
Không ngờ đại trưởng lão Tần Mãn lại mời phó đô chủ đến.
Xem ra Càn Khôn Thiên Địa vô cùng coi trọng lần hành động này.
"Diệp Viêm, tôi biết cậu có thực lực rất mạnh, nhưng hôm nay có phó đô chủ tọa trấn, cùng với mười mấy thế tộc bá chủ chúng tôi liên thủ, cậu mọc cánh cũng khó thoát. Để lại nhẫn chí tôn thì cậu sẽ được sống! Cậu có thiên phú cao như vậy, thực lực trác tuyệt, sau này chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại siêu phàm thoát tục. Nếu chỉ vì một chiếc nhẫn nhỏ bé mà bỏ mạng ở đây, thì chẳng phải ôm hận suốt đời sao?", một người phụ nữ bước tới, lên tiếng khuyên nhủ.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Phải đấy Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đi! Hà cớ gì phải mất mạng vì cái này?".
"Tương lai của anh rất sáng sủa, chết ở đây thì uổng lắm!".
"Hừ, tôi thấy mọi người đừng phí lời với hắn nữa, cứ giết quách đi, ai lấy được nhẫn chí tôn thì phải xem bản lĩnh của người đó".
"Đúng, ra tay đi, chúng ta đông người thế này mà không giết được hắn sao?".
Những tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Diệp Viêm bình thản đứng nhìn, sau đó cất tiếng cười lớn.
"Thú vị! Thú vị lắm!".
Tiếng cười vang rất xa.
Mọi người đều nhíu mày.
Khuôn mặt Diệp Viêm dần trở nên vặn vẹo, nhìn tất cả mọi người bên dưới.
"Lâu lắm tôi không được thấy cảnh tượng thú vị như thế này! Các người muốn lấy nhẫn chí tôn? Lại đây nào! Để tôi xem thủ đoạn của các người đến đâu, giết được tôi thì nhẫn chính là của các người!".
Hắn giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
"Diệp Viêm, cậu chắc chắn muốn như vậy chứ?", sắc mặt Trường Nha lạnh tanh.
"Nếu có thể đánh một trận thỏa thích, dù mất chiếc nhẫn này cũng không có gì đáng tiếc", Diệp Viêm cười nói.
"Hừ! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Các vị đừng khách sáo nữa, ra tay đi!".
"Giết!".
Cùng với một tiếng gầm lớn, tất cả mọi người đều ùa về phía Diệp Viêm.
Trong thần mộ chí tôn.
Lâm Chính yếu ớt nhìn thân xác mục nát kia, trầm ngâm một lúc, rồi bỗng dưng giơ tay lên, chộp về phía lồng ngực mình.
Phựt!
Một chiếc xương sườn bị anh giật ra...