TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3622 BỌN HỌ THẬT SỰ SỢ LẮM RỒI.

Cây nấm khói tạo ra từ vụ nổ lan ra khắp thần mộ chí tôn. Vô số châm khí rung lên trong không gian.

Những người tấn công Diệp Viêm bị đánh bật ra, ngã rầm ra đất.

Có người chết thảm ngay tại chỗ. Có người nôn ra máu, thở yếu ớt.

Với những cao thủ như Trường Nha thì cũng không thể nào chống lại được, nằm ra đất không thể đứng dậy.

Ngược lại Diệp Viêm vẫn đứng đó, không hề hấn gì. Những người còn sống đều nhìn hắn bằng vẻ tuyệt vọng. Tất cả đều nín lặng.

Diệp Viêm không nói nhiều, chỉ bước về phía những người còn sống. Hắn không phải là người có trái tim yếu mềm. Đắc tội với hắn đương nhiên sẽ bị tiêu diệt. Diệp Viêm bước tới, đám đông sợ hãi, run rẩy. Cuối cùng có người không nhịn được nữa bèn bò tới quỳ phụp xuống và khấu đầu liên tục.

“Diệp Viêm Đại Nhân tha mạng...Đại nhân xin tha mạng...”

Có người cầu xin thì những người khác cũng lập tức làm theo: “Diệp Viêm Đại Nhân, chúng tôi có mắt không tròng, xin anh cho chúng tôi một cơ hội. Xin hãy tha cho chúng tôi”.

“Sau này chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, lao vào dầu sôi lửa bỏng vì anh”.

Đám đông gào khóc van xin. Bọn họ thật sự sợ lắm rồi.

Có thể tới được đây thì đều là những người tầm cỡ, vậy mà giờ bọn họ không khác gì con chó đuối nước trông vô cùng đáng thương.

Trường Nha tuyệt vọng nhìn mọi thứ và có thể hiểu được những con người này. So với mạng sống thì sự tôn nghiêm chẳng quan trọng.

Huống hồ cúi đầu trước một vị như thần tiên lục địa này thì có gì mà mất mặt chứ? Thực ra Trường Nha cũng muốn cầu xin nhưng không thể làm vậy.

Bởi vì Càn Khôn Thiên Địa là thế lực chủ đạo có thể đối phó được với Lục Địa Thần Tiên. Nếu Trường Nha cũng quỳ xuống thì có nghĩa là Càn Không Thiên Địa cũng sẽ thần phục Diệp Viêm.

Đây là điều mà Càn Không Thiên Địa không cho phép. Gia đình của Trường Nha vẫn còn nằm trong thế tộc này. Nếu Trường Nha làm vậy thì người của gia đình mình sẽ bị thế tộc trừng phạt.

“Sao thế? Trường Nha, tại sao lại không cầu xin vậy?”, Diệp Viêm liếc nhìn Trường Nha và nói.

“Kẻ sĩ có thể giết, nhưng không thể sỉ nhục. Diệp Viêm, tôi ngưỡng vọng việc anh trở thành thần tiên lục địa trẻ tuổi nhất trong lịch sử của vực diệt vọng, nhưng muốn tôi cúi đầu thì e rằng tôi không làm được”, Trường Nha.

“Ồ? Có dũng khí đấy, như vậy thì xác của Trường Nha tôi để toàn thây vậy”, Diệp Viêm nói.

Trường Nha bặm môi, lẳng lặng vận động chân khí, chuẩn bị tự phát nổ. Diệp Viêm đột nhiên dùng sức mạnh phất tay.

Bùm! Bùm!...Tất cả những người đã cầu xin đều bị nổ tung, tạo thành vũng máu. Những người còn lại nín thở, không dám tin.

“Tôi Diệp Viêm phong cách trước giờ là giết thì giết sạch, không để lại hậu họa. Người nào cầu xin thì cũng chết. Hơn nữa đối với loại người dễ khuất phục như thế thì tôi khinh. Vì vậy, các người sẽ đều chết thôi. Còn mấy người đây thì tốt hơn họ một chút. Tôi sẽ cắt đứt mệnh mạch, để cho đến ngay cả y thuật của vực Diệt Vong cũng không cứu được các người. Để cho các người được toàn thây. Như vậy, ít nhất các người ít nhất cũng được chôn trong mộ huyệt”.

Diệp Viêm nói và bước tới. Những người còn lại thất kinh. Dù sao thì hắn cũng là Lục Địa Thần Tiên.

“Người của Càn Khôn Thiên Địa ở đâu”, Trường Nhã lau máu gầm lên.

“Chúng tôi ở đây”, các cao thủ đồng loạt lên tiếng.

“Làm mạnh cơ thể, không thể để bị sỉ nhục. Hôm nay chúng ta quyết chiến một trận, dù có thịt nát xương tan thì cũng không được để mất đi danh tiếng của Càn Khôn Thiên Địa”, Trường Nha gầm lên.

“Quyết chiến cùng phó đô chủ”, đám đông đáp lại, điều động chân khi và chiến đấu lần cuối.

“Khô héo”, Việp Diêm gầm lên. Trong nháy mắt nguồn sức mạnh do đám đông điều động bỗng bị tản ra.

“Cái gì?”, Trường Nha co đồng tử. Diệp Viêm đã mạnh tới mức có thể dễ dàng đánh tan khí tức của bọn họ rồi sao?

Thế này thì sao thắng được. Trường Nha nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi cái chết.

Những người khác đều dừng lại. Không có khí tức gia trì, bọn họ cũng chẳng khác gì người bình thường. Sao họ có thể đấu được với Lục Địa Thần Tiên chứ.

Người và tiên dù sao thì khoảng cách cũng một trời một vực mà. Không thể nào vượt quá giới hạn được.

Không thể chiến thắng. Diệp Viêm từ từ đưa tay lên, chuẩn bị kết thúc mọi chuyện.

Đúng lúc này.

“Khụ khụ...”, có tiếng họ từ chí tôn thần mộ hiện ra.

“Hả?”, Diệp Viêm quay lại giật mình.

Một bóng hình với quần áo rách tơi tả bò dậy. Đó chính là Lâm Chính.

Đọc truyện chữ Full