Trong mắt nhiều người, Diệp Viên đã là một kẻ vô địch, là chân thần trong dương gian rồi. Người như vậy hoặc là phải tránh cho xa, hoặc là thần phục.
Những người có mặt ở đây đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Ai dám đối đầu với Lục Địa Thần Tiên chứ?
Vậy mà người ngoại vực này lại ngông cuồng đến vậy, dám khiêu chiến với cả thần linh...Hơn nữa, không những anh có thể đỡ được đòn của Lục Địa Thần Tiên mà còn có thể phản công lại.
Thật sự quá điên rồ. Đám đông trợn ngược mắt, cảm giác như hồn sắp bay ra khỏi cơ thể. Họ cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh. Uy thế của anh hừng hực. Thế nhưng Lục Địa Thần Tiên cũng đâu dễ bị khiêu chiến như thế. Anh còn chưa tiếp cận thì Diệp Viêm đã tung chiêu rồi.
“Hỗn xược”.
Có lẽ do bị Lâm Chính chọc tức nên Diệp Viêm lạnh lùng quát. Nguồn khí thế hừng hực trỗi dậy, ập tới.
Lâm Chính va chạm trực tiếp với nguồn sức mạnh phi thăng. Dù anh mạnh nhưng sức mạnh của Diệp Viêm quá khủng khiếp khiến cả người anh bị chặn lại.
“Dù mày có được cơ duyên gì thì trước mặt tao mày cũng chỉ là người thường mà thôi. Tao giết mày dễ như trở bàn tay thôi mà”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói rồi xoay bàn tay trong không gian.
Vụt vụt...Nguồn khí tức từ bàn tay chộp lấy Lâm Chính, ném anh ra đất.
Rầm...Mặt đất chao đảo nứt toác. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Nguồn khí tức bao quanh người Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Diệp Viêm vung tay một lần nữa ném anh ra xa.
Ầm...Vài đường sấm sét giáng xuống. Tia chợp thật đáng sợ.
“Thiên Hỏa, đốt”, Diệp Viêm hô lên.
Nguồn sức mạnh phi thăng bao quanh Lâm Chính hừng hừng, điên cuồng thiêu đốt cơ thể anh. Cả không gian bị nhuốm đỏ.
Nhiệt độ dưới đất cũng tăng vọt. Tất cả bị nướng khô, vạn vật bị thiêu rụi, cảnh tượng như ngày tận thế.
Nhiều người bị nướng chín. Nhiều người bị rút sạch nước trong cơ thể, môi khô ngốc. Họ nhìn ngọn lửa bằng vẻ bàng hoàng.
“Thủ đoạn như này sao có thể chết được chứ?”
“Người ngoại vực đó dù rất mạnh nhưng ngông cuồng quá, dám khiêu chiến với cả Lục Địa Thiên Thần? Đúng là không biết điều”.
“Lần này có lẽ cậu ta đã phải hối hận rồi”.
“Lục Địa Thiên Thần quả nhiên là phi phàm”.
Tất cả đều bị chấn nhiếp bởi thủ đoạn của Diệp Thiên. Những đòn tấn công này giáng xuống không biết là có còn mảnh da thịt nào nữa hay không?”
Trường Nha đã không còn gì để hi vọng nữa. Thủ đoạn kinh khủng như vậy thì dù người ngoại vực có thân xác mạnh tới đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Cậu ta chắc chắn sẽ phải chết. Trường Nha thở dài, ánh mắt tôi đi nhiều. Ông ta thấy nếu Lâm Chính thắng thì còn có cơ hội. Còn nếu Lâm Chính thua thì coi như xong.
“Thôi bỏ đi”, Trường Nha lắc đầu, quyết định từ bỏ.
Đúng lúc này có người kêu lên: “Phó đô chủ, mau nhìn xem”
“Hả?”
Trường Nha bàng hoàng vội ngước nhìn. Bên trong ngọn lửa cháy rừng rực. Một bóng hình đứng đó phát ra ánh sáng màu vàng.
Người đó chính là Diệp Thiên. Toàn thân anh được bao phủ trong lớp ánh sáng đó. Ngọn lửa căn bản chẳng thể làm gì được anh.
“Không thể nào”.
Đám đông hóa đá. Dù là Diệp Viêm thì cũng không dám tin.
“Mày...không hề hấn gì sao?”
Hắn lầm bầm, không hiểu. Hắn biết rõ sức hủy diệt do đòn tấn công của mình gây ra là như thế nào. Không hề ngoa khi nói rằng nó có thể gây chấn động cả vực Diệt Vong.
Vậy mà lúc nay...đòn tấn công đó lại không giết nổi Lâm Chính.
Không thể nào. Quá vô lý. Dù Lâm Chính có được cơ duyên thì cũng không thể nào vượt qua hắn lúc này được. Diệp Viêm nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Diệp Viêm, xem ra mày không thể nào báo thù được cho Long Thiên Tử nữa rồi. Mày không thể nào giết được tao nữa đâu”, Lâm Chính đứng thẳng người, nhìn vị Lục Địa Thần Tiên trước mặt.
“Lâm Chính, đừng có giả vờ giả vịt. Mày cố gắng đỡ chiêu của tao chẳng qua là muốn dọa tao thôi. Thực tế năng lượng trong cơ thể mày đã không còn nữa rồi, tiếp tục chiến đấu mà sẽ cạn sức thôi”.
“Còn lại tao, mặc dù mày có cơ thể cứng rắn, tao không thể khiến mày bị thương nhưng nếu tao đoán không nhầm thì thứ mà mày lấy được từ nhẫn chí tôn chỉ là giúp thể xác của mày mạnh lên mà thôi. Thế nên lúc này mày có muốn tấn công tao cũng không thể”.
“Vậy nên trong mắt tao mày dù mạnh nhưng lại không thể tấn công”.
“Vậy thì mày có tác dụng gì?”
Diệp Viêm thản nhiên nói. Lâm Chính đanh mắt.
“Mày chắc chứ?”
Diệp Viêm chau mày. Lâm Chính giơ tay lên, phóng ra Hồng Mông Long Châm, tất cả đều được ghim lên vị trí quan trọng của anh.
“Vậy thì Diệp Viêm, mày có muốn nếm thử thủ đoạn của tao không?”
Lâm Chính nói giọng dửng dưng.