TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3633 "ĐỆ TỬ GIẢN ĐÀO CỦA TÔI ĐÂU?"

Người của Càn Khôn Thiên Địa đưa Lâm Chính đi xa hàng trăm dặm và chỉ rời đi sau khi chắc chắn rằng không có ai rình rập xung quanh.

Lâm Chính không dám do dự, lập tức lao thẳng đến nhà họ Dục.

Lúc này, Ái Nhiễm, Thanh Huyền tông chủ và những người khác đều đang đợi ở nhà họ Dục.

Mọi người đều bối rối và bồn chồn.

Đặc biệt là Ái Nhiễm, cô lo lắng chẳng thiết ăn uống.

"Con gái, đừng quá lo lắng. Bố cảm thấy tiểu tử Lâm Chính kia rất có thiên phú, lại có vận khí phi phàm, chuyến đi thần mộ chí tôn lần này nhất định sẽ tốt đẹp”, Dục Chấn Thiên an ủi.

Ái Nhiễm không nói lời nào, gương mặt cô ấy đầy vẻ lo lắng.

Nhiều người đã nghe nói về thần mộ chí tôn, Ái Nhiễm cũng đã tìm hiểu sâu về nó trong thời gian này.

Những người đi vào, rất ít có thể sống sót trở ra.

Dục Chấn Thiên thực sự cũng rất lo lắng.

Tuy rằng ông ta và Lâm Chính có bất hòa, nhưng hiện tại người này rất có khả năng trở thành con rể nhà họ Dục, đối với nhà họ Dục mà nói đây là một chuyện cực tốt.

Nếu nhà họ Dục trở thành quán quân trong cuộc thi, hơn nữa còn tạo được quan hệ với các gia tộc bá chủ thì sau này chẳng phải một bước lên mây sao?

Vì vậy, mấy ngày nay Dục Chấn Thiên đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu trời Phật phù hộ cho Lâm Chính bình an vô sự.

"Bố, con không sao, vết thương của bố còn chưa khỏi, bố mau đi nghỉ ngơi đi”.

Nhìn thấy Dục Chấn Thiên đi tới đi lui trước mặt, Ái Nhiễm đành nói.

"Con gái, bố biết trước đây bố đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ nhà họ Dục của chúng ta đang toàn lực hỗ trợ con và Lâm Chính, vì vậy con đừng quá lo lắng”, Dục Chấn Thiên nặn ra một nụ cười và nói.

Ái Nhiễm lại im lặng.

Cô sao có thể không hiểu mong muốn của bố mình?

Nhưng nghĩ lại thì, bố cô đã làm gì sai?

Không hề.

Ông ấy chỉ là đứng trên cương vị chủ nhân nhà họ Dục để suy xét lợi hại.

Ông ấy phải nghĩ đến lợi ích của cả gia đình.

Đúng lúc này.

Ầm ầm...

Những đám mây dày đặc cuồn cuộn bên ngoài, một cảm giác ngột ngạt ập đến.

Ái Nhiễm hơi sửng sốt.

Người nhà họ Dục lần lượt chạy ra ngoài và nhìn lên bầu trời.

"Trời sắp mưa à?"

"Không! Có đại cao thủ tới!"

Thanh Huyền tông chủ lao ra khỏi phòng, sốt sắng kêu lên.

Moị người mặt biến sắc.

Tất cả các thành viên cấp cao của nhà họ Dục đều đã lao ra sân.

Họ nhìn thấy một đám mây dày đặc đang bay về phía mình, sau đó mây dần tan đi, rất nhiều bóng người đáp xuống mái nhà của nhà họ Dục.

Những người này đều mặc trường bào màu xanh lục, bên hông đeo ống kim bạc, khí thế phi thường, thực lực đáng sợ.

Người cầm đầu là một phụ nữ trung niên ăn mặc như một đạo sĩ với cây phất trần trong tay.

"Cửu Tử Chân Nhân? ?"

Thanh Huyền tông chủ lập tức trầm giọng nói.

"Cái gì? Đây. . . Đây là Cửu Tử Chân Nhân sao?"

"Trời ạ, tại sao. . . tại sao vị này lại tới đây?"

Tất cả người nhà họ Dục mặt biến sắc.

Sắc mặt Dục Chấn Thiên tái nhợt, đồng tử điên cuồng co rút lại.

Rõ ràng, ông ta đã đoán được mục đích Cửu Tử Chân Nhân tới đây.

Nhưng ông ta cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn người nhà họ Dục tiến lên phía trước.

"Dục Chấn Thiên bái kiến Cửu Tử Chân Nhân!"

"Tham kiến Cửu Tử Chân Nhân!"

Người nhà họ Dục đồng thanh chào hỏi.

Cửu Tử Chân Nhân hờ hững liếc nhìn đám người phía dưới, lạnh giọng nói.

"Đệ tử Giản Đào của tôi đâu?"

"Giản... Giản Đào?"

"Thưa chân nhân, Giản thánh thủ đã. . . mất mạng trong cuộc thi!"

Dục Chấn Thiên cắn môi và nói.

"Dục Chấn Thiên! Em trai tôi tham gia cuộc thi vì gia tộc của ông, vậy mà ông lại để nó chết trong cuộc thi? Đây là cách ông đối xử với en trai tôi sao?"

Một người đàn ông gầy gò và hung dữ với mái tóc cắt ngắn bước tới, nghiến răng nói.

"Các hạ là Giản Sinh tiên sinh phải không? Giản Sinh tiên sinh xin chớ hiểu lầm, cái chết của Giản thánh thủ không phải do chúng tôi gây ra. Là bởi vì cậu ấy mất tự chủ, không ngừng cưỡng ép tăng sức mạnh của bản thân, khiến thân thể nổ tung mà chết. Khi ở đó chúng tôi đã khuyên can nhưng đều vô dụng”, Dục Chấn Thiên bất lực nói.

"Đồ khốn! Ý ông là em trai tôi tự tìm đường chết?" Giản Sinh tức giận quát.

"Giản Sinh tiên sinh, tôi không có ý đó ..."

"Tôi mặc kệ! Dục Chấn Thiên! Bất luận hôm nay như thế nào, ông nhất định phải cho tôi cùng sư phụ một lời giải thích! Bằng không, nhà họ Dục của ông hôm nay sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!" Giản Sinh lạnh lùng đáp.

Đọc truyện chữ Full