Vèo vèo vèo vèo…
Mấy chục cao thủ của sơn trang Vân Tiếu bay trên không, tiến vào nhà họ Dục.
Đồng thời mấy trăm người của sơn trang Vân Tiếu bước nhanh vào cửa.
Nhà họ Dục chật đến nỗi đến con kiến cũng chui không lọt.
Sở Thu cũng đến rồi.
Tiếp theo, một bóng người uy nghiêm lao từ trên không xuống.
Chính là trang chủ Vân Tiếu!
"Trang chủ Vân Tiếu đích thân tới nhà họ Dục, là sự vinh hạnh cho nhà họ Dục tôi!"
Dục Chấn Thiên vội vàng dẫn người tiến lên, chắp tay làm lễ.
"Gia chủ Dục khách sáo rồi”.
Trang chủ Vân Tiếu khẽ gật đầu, sau đó mắt nhìn Cửu Tử Chân Nhân trên nóc nhà, cũng chắp tay hành lễ.
"Cửu Tử Chân Nhân vẫn khỏe chứ”.
"Sở Nam Thiên? Sao hả? Ông muốn thừa nước đục thả câu à?", Cửu Tử Chân Nhân thờ ơ hỏi, không hề sợ hãi, dường như sự xuất hiện của đám người sơn trang Vân Tiếu cũng không khiến bà ta mất vui.
"Chân Nhân, nhà họ Dục và sơn trang Vân Tiếu có quan hệ rất tốt, tôi với gia chủ Dục cũng thân thiết đã lâu, tôi đã biết chuyện của đồ đệ bà, tôi tận mắt chứng kiến đồ đệ của bà chết, tôi có thể chứng minh chuyện này không liên quan gia chủ Dục, mong Chân Nhân minh xét”, trang chủ Vân Tiếu chắp tay nói.
"Cho nên ông muốn tôi làm gì? Cứ thế dẫn đồ đệ rời đi ư?", Cửu Tử Chân Nhân lạnh lùng hỏi.
"Nam Thiên tôi đương nhiên không có ý này, suy cho cùng đồ đệ của bà đại diện nhà họ Dục so tài, bây giờ đồ đệ của bà chết ở vùng đất Tu Di, nhà họ Dục không thể tránh khỏi trách nhiệm, tôi nghĩ có thể để nhà họ Dục bồi thường, bà thấy thế nào?", trang chủ Vân Tiếu cười nói.
"Bồi thường? Cũng được, cứ làm theo lời tôi đã nói trước đó, ba trăm trai gái, tuổi tác không vượt qua năm mươi, như vậy thì tôi có thể bỏ qua!", Cửu Tử Chân Nhân nói.
"Chân Nhân, như vậy là làm khó người khác quá”, trang chủ Vân Tiếu do dự nói.
"Làm khó người khác? Sở Nam Thiên, ông đang chỉ trích tôi sao?", Cửu Tử Chân Nhân nhướng mày, nhàn nhạt nói.
"Nam Thiên không dám!", Sở Nam Thiên vội nói.
"Được rồi, Sở Nam Thiên, tôi không muốn nói nhảm với ông, bây giờ, tôi cho ông hai sự lựa chọn, thứ nhất, lập tức dẫn những người này cút ra khỏi đây, như vậy, tôi có thể không so đo việc ông đắc tội với tôi. Thứ hai, ông ở lại, bị tôi huyết tế! Ông tự chọn đi”, mặt Cửu Tử Chân Nhân không chút biểu cảm nói.
Nghe vậy, đám người sơn trang Vân Tiếu đều căng thẳng, tim đập loạn nhịp.
Mặc dù thực lực sơn trang Vân Tiếu cao hơn nhà họ Dục không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể chống lại Cửu Tử Chân Nhân.
Một khi chém giết, e rằng ngay cả Sở Nam Thiên cũng chỉ có thể đỡ được mấy chiêu của Cửu Tử Chân Nhân.
Hơn nữa cũng chỉ là mấy chiêu mà thôi.
"Trang chủ, sơn trang Vân Tiếu chúng ta không phải là kẻ thù của Cửu Tử Chân Nhân, do đó hãy mau rời khỏi đây đi, không thể để bị lôi vào chuyện này, nếu không sơn trang sẽ gặp đại họa", người bên cạnh không nhẫn nhịn được thấp giọng khuyên nhủ.
Trang chủ Vân Tiếu sao có thể không hiểu đạo lý này?
Nhưng ông ta vẫn kiên quyết đến đây, chủ yếu là bởi vì Lâm Chính.
"Cậu Lâm và cô Ái Nhiễm nhà họ Dục có quan hệ thân thiết, nếu chúng ta chịu ra mặt thì có thể được cậu Lâm tín nhiệm, đến lúc đó, sơn trang chúng ta có thể dựa vào cậu Lâm để vực dậy, trở thành thế tộc bá chủ, cơ hội như này, sao có thể không nắm bắt chứ?", trang chủ Vân Tiếu trầm giọng nói.
"Nhưng... nghe nói anh Lâm bị người của Lôi Trạch Thiên Các mời vào thần mộ chí tôn, không rõ sống chết!"
Trang chủ Vân Tiếu nhắm mắt, tiếp đó hít sâu một hơi.
"Tôi tin tưởng thiên tướng của cậu Lâm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì! Hôm nay là một canh bạc, nếu thành công, tương lai sơn trang Vân Tiếu sẽ một bước lên mây, nếu không, tôi sẽ lấy cái chết để tạ lỗi, bảo toàn sơn trang Vân Tiếu!"
"Việc này…”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cứng họng không trả lời được.