Muốn đánh hay muốn hoà đều quyết định trong thời khắc này đây.
Nhất thời, Độc Cô Diệp cũng không biết phải làm sao, chỉ đành đưa mắt nhìn những người còn lại.
Người nhà họ Dục thì muốn đánh.
Nhưng lúc này Ái Nhiễm lại lên tiếng.
“Các vị, các vị ra mặt giúp nhà họ Dục, Ái Nhiễm vô cùng cảm kích. Nhưng Ái Nhiễm cũng biết rằng nếu các vị giao đấu với Cửu Tử Chân Nhân, có lẽ sẽ không có mấy người sống sót. Việc này, xin cứ để nhà họ Dục chúng tôi tự giải quyết”.
Ái Nhiễm bước ra, khàn khàn giọng nói.
“Cháu gái, cháu làm gì vậy? Chẳng lẽ để nhà họ Dục chúng ta tàn bại như thế này sao?”
Có người nhà họ Dục vội vã kêu lên.
Ái Nhiễm nhìn người kia, cúi đầu nói: “Họ đều là nể mặt Lâm Chính mà đến tương trợ chúng ta. Nếu đã vậy thì đây cũng là thể diện của Lâm Chính, chúng ta không thể để họ liều mạng vì nhà họ Dục! Nếu hôm nay máu chảy thành sông, cháu không chỉ là tội nhân của nhà họ Dục, mà còn là tội nhân của Độc Cô thế gia, thành Nam Ly, Tường Vân phái,…”
“Và lúc đó, không chỉ cháu mà toàn bộ nhà họ Dục đều là tội đồ”.
Đôi mắt Ái Nhiễm tuyệt vọng, giọng nói đầy đau đớn.
Đương nhiên cô mong những người này có thể cứu nhà họ Dục trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng nếu họ chiến đấu, có lẽ mười người chỉ còn lại được một người sống sót.
Đến lúc đó nhà họ Dục dù có không tuyệt diệt thì cũng có ích gì?
Khi đó, hậu duệ của những gia tộc hùng mạnh này sẽ nhìn nhà họ Dục như thế nào?
Họ chỉ nghĩ rằng nhà họ Dục đã hại chết tổ tiên, cha mẹ, chú bác của họ.
Khi thời cơ đến, họ sẽ tìm đến nhà họ Dục để tính sổ một lần nữa, đến lúc đó nhà họ Dục cũng khó mà thoát khỏi họa diệt vong.
Đây là nhân quả.
Khó lòng trốn thoát.
Trong trường hợp đó, Ái Nhiễm thà để nhà họ Dục đối mặt với hậu quả này ngay bây giờ.
Các thành viên nhà họ Dục đều không nói nên lời. Họ nhìn Ái Nhiễm, hoặc thở dài hoặc im lặng.
"Cô Ái Nhiễm, cô không cần cảm thấy gánh nặng, hôm nay chúng tôi tới đây để giúp nhà họ Dục. Sinh tử có số, sống chết tại thiên, bất kỳ tổn thất nào đều do Độc Cô thế gia tự mình gánh chịu!"
Độc Cô Diệp trầm giọng nói.
"Đúng vậy, cô Ái Nhiễm, nếu chúng tôi đã tới đây tương trợ, trong lúc nước sôi lửa bỏng này làm sao có thể đứng ngoài cuộc? Cửu Tử Chân Nhân mặc dù rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng không phải không có sức chiến đấu, cứ đánh một trận là được!" Vân Tiếu trang chủ cũng trầm giọng nói.
Mọi người đều bày tỏ thái độ như vậy.
Tuy nhiên, những gì họ nói đã khiến Cửu Tử Chân Nhân vô cùng tức giận.
"Quá ngạo mạn! Một đám chuột nhắt mà dám chống lại bổn tôn?"
Dứt lời Cửu Tử Chân Nhân chuẩn bị động thủ, bà ta định trước tiên sẽ cho những người này biết bản lĩnh của bà ta.
Thấy vậy, Độc Cô Diệp và những người khác không dám sơ suất, lập tức hét lớn, tất cả đều rút vũ khí chuẩn bị ra tay.
Các thế tộc khác cũng vậy.
Một cuộc chiến lớn sắp nổ ra.
Ái Nhiễm siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, vào lúc này, cô đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc.
Thấy thái độ của mọi người, Cửu Tử Chân Nhân càng tức giận.
"Tốt! Tốt! Một đám hề! Nếu các người muốn chết, vậy bổn tôn sẽ cho các người toại nguyện!"
Nói xong, Cửu Tử Chân Nhân lập tức vận khí, trầm giọng gầm lên: "Giết sạch bọn chúng! Không để sót lại một ai!"
"Tuân lệnh!"
Các đồ đệ và đồ tôn của Cửu Tử Chân Nhân xung quanh hét lên với vẻ mặt hung dữ, theo Cửu Tử Chân Nhân lao xuống chém giết.
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ bầu trời xa xôi bay tới, vụt qua bầu trời như một ngôi sao băng.
Mọi người bàng hoàng quay đầu nhìn về phương trời xa xăm.
Tuy nhiên, bầu trời phía xa âm u, gió thổi dữ dội, dường như có một cỗ năng lượng kinh khủng nào đó đang cuộn trào đến, khiến người đang đứng quan sát đều cảm thấy tê cả da đầu.
"Không hay rồi, có đại cao thủ tới!"
Độc Cô Diệp lập tức kêu lên thất thanh.
Cửu Tử Chân Nhân nhíu mày chăm chú nhìn.
Đại cao thủ?
Một đại cao thủ đến đây vào lúc này để làm gì kia chứ?