Đám đông lùi ra sau núi, nhìn ra xa. Người dân ở xung quanh cũng đã bỏ chạy hết.
Cửu Tử Chân Nhân nhếch miệng cười lạnh lùng; “Đợi giết chết cậu xong thì bọn họ cũng không ai chạy thoát được đâu. Có lẽ cậu nên phát động bọn họ cùng tấn công tôi. Như vậy thì còn có cơ hội chiến thắng.Giờ có vẻ như cậu muốn đấu một một với tôi. Cậu có đủ thực lực không?”
“Có hay không thì bà cứ thử là biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thử rồi”, Cửu Tử Chân Nhân đột nhiên cười.
“Đã thử rồi sao?”, Lâm Chính giật mình. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn kiểm tra cơ thể mình.
Đột nhiên.
“Hự...”, Lâm Chính run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đất. Đầu gối cậu khụy xuống, tay chống xuống đất để không cho mình ngã ra.
“Ha ha...”
Các đệ tử phía sau Cửu Tử Chân Nhân bật cười ha ha.
“Đồ vô dụng, như vậy mà cũng đòi đánh với sư tôn? Đúng là nực cười”
“Cậu đã trúng kỳ độc của sư phụ, mạng của cậu sắp không còn nữa rồi”.
“Ha ha…”, đám đệ tử cười chế nhạo.
“Trúng độc?”, Lâm Chính chau mày.
“Sư tôn tôi là ai chứ? Thi triển độc cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Lúc cậu nhìn thấy sư tôn của tôi thì sư tôn đã ra tay với cậu rồi”, một đệ tử khác cười nói.
“Lâm Chính, nể tình cậu từng đứng đầu vực Diệt Vong, có thành tích lại có thiên phú không tệ nên hay là thế này, cậu giao cơ duyên mà cậu lấy được ở chí tôn thần mộ cho tôi, may ra tôi còn giữ cho cậu toàn thây”, Cửu Tử Chân Nhân nheo mắt cười.
Thế nhưng, Lâm Chính không nói gì, chỉ khẽ run rẩy và họ khụ mấy tiếng rồi nôn ra máu.
Xì xì…Máu rơi xuống đất, bốc khó xanh giống như đang ăn mòn những thứ khác. Ngay sau đó anh đứng dậy như chưa hề hấn gì.
“Cái gì?”, Cửu Tử Chân Nhân bàng hoàng.
“Một chút độc thế này mà cũng đòi hại chết tôi sao. Sợ rằng bà nghĩ hơi nhiều rồi đấy".
“Cậu…hừ…Hãy xem Phong Độc Thần Công của tôi", Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa cánh tay ra.
Vụt vụt…Khí tức hừng hực phóng tới, bao trùm lên Lâm Chính. Những nơi khí tức đi qua, mọi thứ trở nên khô héo.
Khi tới chỗ Lâm Chính luồng khí tức này không ngừng hút lấy sinh khí của anh, rõ ràng nó muốn hút anh tới khô héo.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không hề hấn gì. Anh giơ tay lên, búng nhẹ. Luồng khí tức kia lập tức biến mất.
Đám đông nín thở.Cửu Tử chân Nhân lại tấn công tiếp…nhưng bị hóa giải.
“Điều này là không thể”, ánh mắt Cửu Tử Chân Nhân trố tròn, có vẻ bà ta không tin.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi tưởng Cửu Tử Chân Nhân danh tiếng lấy lừng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi”.
“Cậu! Đồ khốn”.
Hai mắt bà ta đỏ rực. Bà ta không nhịn được nữa, khí độc từ hai chân cứ thế phóng ra. Bà ta phóng về phía Lâm Chính. Luồng khí tức hùng hậu cuốn là cả nhà họ Dục.
“Thứ chó má này, tôi phải lấy mạng của cậu”.
Cửu Tử Chân Nhân gầm lớn. Bàn tay bà ta bỗng trở nên khô khốc giống như tay quỷ vồ tới với khí độc ghê người. Tay bà ta nhắm thẳng vào Lâm Chính.