TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3672 MA VIÊN! TRẤN!”

Cung Hỉ Vân bị bóp cổ tới mức hôn mê, cổ vặn vẹo và bầm tím khắp nơi.

Lâm Chính ném cánh tay của tên thủ vệ cấm địa, rồi cẩn thận để cô ta nằm xuống đất.

“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”

Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Tôi... tôi không sao”.

Tô Nhu lau nước mắt nói.

Nhưng Lâm Chính lại nhìn thấy hai tay của Tô Nhu đã đỏ như máu.

Đây là vết thương lúc nãy bị mảnh thủy tinh cắt trúng.

Nhưng Lâm Chính lại không biết.

Ngay lập tức, hai mắt anh đỏ ngầu, một luồng sát khí cực kỳ tàn bạo tràn ngập trong không khí.

“Tiểu Nhu, em hãy chăm sóc cho Cung Hỉ Vân, chuyện ở đây cứ để anh giải quyết”.

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó từ từ quay người lại nhìn vào hai tên thủ vệ cấm địa.

Tên thủ vệ cấm địa bị Lâm Chính chặt đứt tay ngay lập tức lùi về phía sau, lạnh lùng nhìn chăm chú vào anh.

“Thần y Lâm?”

Một tên thủ vệ cấm địa khác cũng đi tới.

Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm vào hai người bọn chúng, mặt không chút cảm xúc, nói: “Ai cho phép bọn mày giở thói ngang ngược ở Giang Thành?”

“Thiên Ma Đạo làm việc còn cần phải kiêng dè gì sao?”, tên thủ vệ đó bình tĩnh trả lời.

“Mày đã xuất hiện thì mọi việc lại càng dễ xử lý! Nếu vậy thì bọn tao sẽ dẫn mày đi, giao mày cho đạo chủ, sau này đỡ phải gặp phiền phức!”

Tên thủ vệ bị cụt tay nhẹ giọng nói, sau đó cả người dịch chuyển.

Phù phù...

Ma khí trên người ông ta nhanh chóng tràn về phía cánh tay bị chặt đứt vừa nãy.

Một lúc sau, cánh tay bị đứt đó đã mọc lại.

Hai người bọn chúng không lảm nhảm nữa, đồng loạt tấn công Lâm Chính.

Chúng giơ ngón tay lên rồi chỉ vào Lâm Chính.

Ma khí bắt đầu tụ lại tạo thành rất nhiều gợn sóng, sau đó hai làn sóng xung kích đánh về phía Lâm Chính.

Lúc đến gần, một làn sóng xung kích tách ra tạo thành hàng ngàn sợi tơ nhện, chúng giống như một bàn tay chộp vào Lâm Chính.

Làn sóng còn lại hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim của Lâm Chính.

Hai người chúng phối hợp với nhau rất ăn ý.

Nhưng Lâm Chính đã bước ra từ vực Diệt Vong, sớm đã không còn là anh của trước kia nữa.

Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính coi khinh tất cả, lao về chỗ hai người bọn chúng.

Xoảng!

Xoảng!

Dù là hàng ngàn sợi tơ nhện hay thanh kiếm sắc bén tạo nên từ ma khí đều bị vỡ tan tành khi chạm vào người của Lâm Chính, chúng còn không gây ra vết thương nào trên người anh.

Đôi mắt máu của hai tên thủ vệ trợn to.

Lâm Chính đưa tay về phía một tên thủ vệ cấm địa, một sức mạnh cực kỳ dữ tợn chém ra theo lòng bàn tay anh.

“Ma viên! Trấn!”

Ông ta hét lên, trước mặt ông ta hiện ra một tấm khiên làm bằng ma khí xoay tròn không ngừng.

Bàn tay của anh đánh vào tấm khiên làm bằng ma khí đó, dễ dàng xuyên qua lớp ma khí.

Sức mạnh cuồng bạo đánh thẳng vào ngực tên thủ vệ cấm địa.

Ngay lập tức ngực của ông ta nổ tung, máu văng tung tóe, ông ta giống như một bao cát bay thẳng xuống cuối hành lang, đâm sầm vào một cửa hàng.

Toàn bộ cửa hàng bị đổ sập.

Mặt mày của tên thủ vệ cấm địa còn lại thay đổi rõ rệt, phản xạ cực kỳ nhanh.

Ông ta biết vào thời điểm này ông ta hoàn toàn không thể đánh bại được Lâm Chính, sức mạnh của đối thủ thể hiện ra đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Vì vậy tên thủ vệ cấm địa dùng hết sức của mình lao nhanh tới chỗ của Tô Nhu.

Ông ta định bắt Tô Nhu làm con tin.

Nhưng Lâm Chính đã đoán trước được việc này nên có đề phòng, anh cử động ngón tay.

Bụp!

Sức mạnh phi thăng nhanh chóng bao phủ cả người của Tô Nhu.

Lúc sức mạnh này vừa bao phủ cả người của Tô Nhu, đột nhiên ông ta nghiêng người tóm lấy Cung Hỉ Vân đang ở bên cạnh.

Hóa ra ông ta muốn bắt Tô Nhu làm con tin chỉ là giả vờ, ông ta muốn giương đông kích tây, mục tiêu thực sự là Cung Hỉ Vân đang hôn mê!

“Cô Cung!”

Tô Nhu vội vàng hét lên.

Nhưng cũng vô ích.

Tên thủ vệ cấm địa đó đã tóm gọn Cung Hỉ Vân trong tay, một tay bóp cổ, tay còn lại bóp chặt eo của cô ta, năm ngón tay dữ tợn của ông ta đâm thẳng vào bụng của Cung Hỉ Vân.

Chỉ cần ông ta dùng thêm một chút lực thì cơ thể của Cung Hỉ Vân sẽ bị xé làm đôi.

Đọc truyện chữ Full