Cứ như ma chủ từ trên trời giáng xuống.
Trước mặt sức mạnh phi thăng bá đạo, ma khí tinh thuần nhất do tám người phóng ra toàn bộ bị trấn áp giống như đậu hũ, khó mà lan rộng.
Diệt Thế Ma Trận cũng không đỡ nổi một đòn.
Tám thủ vệ cấm địa bị sức mạnh phi thăng đè ép dưới đất, không đứng dậy nổi.
Bọn họ vận chuyển ma khí chống đỡ, nhưng lại phát hiện ma khí của mình không hề có tác dụng.
Ai cũng kinh ngạc, đâu thể ngờ được thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến mức này.
Ngay cả Diệt Thế Ma Trận mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo cũng không có tác dụng, bị anh phá trong nháy mắt.
Bọn họ biết, dù tám người hội tụ cũng khó mà đối địch với Lâm Chính, thực lực chênh lệch quá lớn, cần phải rời khỏi đây ngay.
Nhưng lúc này bọn họ đều bị trấn áp, làm sao chạy thoát?
Tám người đỏ cả mắt, ngầm hiểu ý nhau, đưa ra quyết định.
“Anh Lâm, tám người này là người của Thiên Ma Đạo mà anh nói sao? Bây giờ nên làm gì? Giết hết bọn họ à?”.
Sở Thu đáp xuống, lên tiếng hỏi.
“Thực lực của tám người này không hề tầm thường. Nếu anh Lâm không ra tay, chỉ dựa vào chúng ta e là phải ác đấu một phen, hơn nữa khó mà biết trước thắng thua. Nếu bọn họ đều là người của Thiên Ma Đạo, tôi đề nghị diệt trừ hậu họa!”.
Trương Kỳ để lộ sát ý trong mắt, nói.
Thật ra Lâm Chính cũng nghi hoặc.
Tám ma nhân này đều mạnh hơn ma nhân bình thường anh từng gặp trước kia.
E là ngay cả Đại Ma Quân Tử Long Thiên cũng không thể so sánh với bất kỳ ai trong tám người này.
Trong Thiên Ma Đạo lại có cao thủ như vậy sao?
Không đúng!
Lâm Chính cũng từng đến Thiên Ma Đạo vô số lần, hơn nữa còn có tai mắt trong Thiên Ma Đạo, nhưng chưa bao giờ nhận được tin tức gì liên quan đến tám người này.
Chẳng lẽ còn có thông tin gì của Thiên Ma Đạo mà anh không biết?
Ánh mắt Lâm Chính toát ra vẻ hung ác, định giải quyết bọn họ sau đó bắt vài người thẩm tra.
Nhưng đúng lúc đó.
“A!”.
Tám thủ vệ cấm địa đồng loạt hét lên.
Bọn họ có vẻ vô cùng đau đớn, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, toàn thân co giật dữ dội.
Nhìn cảnh tượng đó, bọn họ đều giật mình.
“Bọn họ làm sao vậy?”.
“Mau làm bọn họ yên tĩnh lại!”.
Sở Thu cảm giác được có gì đó không ổn, cầm nhuyễn kiếm đi tới định chém đầu bọn họ.
Nhưng khi nhuyễn kiếm chém tới.
Ầm!
Một luồng ma khí bá đạo đột nhiên phóng ra từ trên người những người đó.
Sở Thu không kịp đề phòng lập tức bị hất bay.
Những người khác cũng bị đẩy ngã ra đất.
Ngay cả Lâm Chính suýt chút nữa cũng không đứng vững.
“Chuyện này là sao?”.
Trương Kỳ ngơ ngác.
Lâm Chính nhìn về phía tám thủ vệ cấm địa.
Da thịt bọn họ nứt ra, rất nhiều ma khí đen nhánh thoát ra khỏi phần da nứt nẻ, thoáng chốc nhấn chìm cơ thể của tám người họ.
Trong mơ hồ, có vẻ như máu thịt của tám người bị số ma khí đó dẫn dắt, nhanh chóng hợp lại làm một.
“Chẳng lẽ lại là cấm thuật gì đó?”.
Đám đông nhìn mà vô cùng sợ hãi.
Tám người đó… lại hợp lại làm một!
“Các vị, phiền các vị hãy mau chóng dẫn người của Dương Hoa rời đi, tiếp viện cho các nơi, gặp phải người của Thiên Ma Đạo thì giết không tha, còn chỗ này để tôi đối phó!”.
Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, sao chúng ta không đồng tâm hiệp lực giải quyết người này? Nếu anh bị nó quấn chân, bọn chúng lại có thêm ai đó mạnh đến đây thì chúng ta khó mà đấu lại, vậy chẳng phải tình hình sẽ rất tồi tệ hay sao?”, Sở Thu nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng được!”.
Anh quay người lại: “Cung Hỉ Vân! Cô hãy đưa Tô Nhu rời khỏi đây, chỗ này để chúng tôi giải quyết!”.
“Được! Được, Chủ tịch Lâm, cậu hãy cẩn thận!”.
Cung Hỉ Vân biết mình ở đây cũng không giúp được gì, chỉ đành gật đầu, run rẩy quay người dìu Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, lo lắng nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi.
Chẳng lâu sau, hai người đã rời khỏi hiện trường.
Bóng người được bao trùm trong ma khí cũng chậm rãi đứng dậy.