“Bà là…Bạch minh chủ?”, Tàng Hổ lập tức nhận ra Bạch Họa Thủy nên ngạc nhiên lắm.
Ông ta nhận ra Bạch Họa Thủy. Không chỉ có ông ta mà người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng nhận ra.
Bởi vì Thương Minh có không ít những món đồ quý giá tới từ ngoại vực. Mà việc vận chuyển những thứ này lại dựa vào Thiên Hổ Xích Vệ Tổ. Vì vậy Bạch Họa Thủy qua lại khá nhiều với đám người Tàng Hổ.
Nhưng không phải là Bạch Họa Thủy đã mất tích từ lâu rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Ngay cả tổ trưởng Vương cũng có mặt ở đây nữa. Tàng Hổ chau mày, lập tức giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đám đông vội tản ra. Tiền Thâm và Triển Hồng tỏ ra thất vọng.
“Tàng Hổ đại nhân, người này ngang nhiên khiêu chiến với đại hội, không thể để yên được, phải nhanh chóng tiêu diệt”, Tiền Thâm vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng Tàng Hổ có thể nhận ra ý tứ của ông ta nên hừ giọng: “Sao thế, ông đang dạy tôi phải làm gì đấy à?”
“Không không Tàng Hổ đại nhân hiểu lầm rồi”, Tiền Thâm vội vàng xua tay, toát mồ hôi lạnh. Tàng hổ mặc kệ ông ta chỉ nhìn tổ trưởng Vương.
“Tổ trưởng Vương, ông đích thân xử lý sao? Còn nữa Bạch minh chủ tại sao lại ở đây? Không phải bà ấy…”
“Bạch minh chủ thông minh, đã thoát khỏi nơi bị giam giữ, tới đây giúp tôi. Giang Thành đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi tới cứu viện chứ không hề muốn gây xung đột với thần y Lâm”.
Tổ trưởng Vương bước tới đống đổ nát, nhìn tình hình và chau mày: “Tàng Hổ đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hai bên lại thành ra thế này?”
Tàng Hổ bèn thuật lại mọi chuyện. Tổ trưởng Vương nghe thấy vậy bèn rơi vào im lặng.
Rõ ràng chuyện này ai cũng nói theo lý của mình mà. Tàng Hổ làm việc theo quy tắc của đại hội nên đương nhiên là đúng rồi.
Lâm Chính muốn xử lý những người có khả năng là người của Tử Vực này thì cũng không sai.
Nhất thời ngay cả tổ trưởng Vương thì cũng cảm thấy khó xử.
“Tổ trưởng Vương, ông không cần cảm thấy khó xử, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ của chúng tôi có nguyên tắc của riêng mình. Nếu thần y Lâm mà cố tình vi phạm, đối đầu với chúng tôi thì chúng tôi đành phải dùng vũ lực đẻ giải quyết. Dù sao là người của đại hội thì chúng tôi cũng có trách nhiệm phải làm như vậy.
Tàng Hổ nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói.
“Điều này…”, Tổ trưởng Vương không biết phải phản bác như thế nào.
Bạch Họa Thủy cũng giật mình. Bà ta không ngợ sự việc lại tới nước này. Bà ta để tổ trưởng Vương điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ tới Giang Thành là để giải quyết mối nguy ở đây.
Bà ta không ngờ là Lâm Chính đã trở về. Và xảy ra xung đột với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Lần này thì rắc rối rồi. Bạch Họa Thủy cười khổ.
“Sao thế? Các người định duy trì quy tắc của đại hội còn tôi thì không được duy trì quy tắc của Dương Hoa đúng không?”
Lâm Chính đạp lên một tảng đá, nhìn xuống Tàng Hổ bằng vẻ âm sầm.
“Thần y Lâm,cậu đừng tưởng mình sở hữu sức mạnh phi thăng thì có thể đối đầu với chúng tôi. Nếu vừa rồi mà Cửu Tuyệt Tru Thiên Kiếm Trận được thi triển thì cậu đã mất mạng rồi. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là nhanh chóng rời khỏi đây, để chúng tôi đưa hai người này đi. Hai là cậu cùng chúng tôi về đại hội”.
Tàng Hổ lạnh giọng. Giọng điệu ông ta vô cùng bá đạo.
Thế nhưng là tổ trưởng của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì sao ông ta không bá đạo cho được.
Các thành viên khác của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Tất cả đều tỏ ra vô cùng tự tin.
Tổ trưởng Vương toát mồ hôi, định khuyên can. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Có lẽ tôi sẽ không chọn cái nào đâu”, đám đông nín thở.
“Ý của cậu là gì?”, Tàng Hổ chất vấn.
Lâm Chính lấy ra một thanh kiếm dài màu trắng giơ lên cao. Tay anh bùng lên dị hỏa.
“Thả người, sau đó…biến”