Phương Thanh Liên vừa nghe, đẩy Lục Kiến Thành ra: “Kiến Thành, anh đi đi, mau trở về cùng Nam Khuê đi, một mình em vẫn ổn.”
Cô ta cố ý nói như vậy, làm ra dáng vẻ rất rộng lượng.
Lục Kiến Thành cau mày: “Em chắc mình có thể ở một mình không?”
Phương Thanh Liên nói: “Ừm, dù sao em cũng đã quen ở một mình, không có gì to tát, dù sao chỉ là qua một đêm lại một đêm mà thôi.”
“Em biết, anh đã kết hôn, có gia đình của mình, mà em, em chỉ là một người què, sự tồn tại của em chỉ có thể liên lụy đến anh.”
“Thực xin lỗi, sau này em sẽ không tìm anh nữa. Như vậy…”
Cô cắn môi, nhìn về phía Nam Khuê: “Sau này, cô ấy cũng sẽ không đến bới móc lỗi của em, cố ý nhắm vào em nữa.”
Bước chân vừa mới bước của Nam Khuê ngay lập tức dừng lại.
Cô đã nói, hôm nay sao Phương Thanh Liên có thể yên phận như vậy, sao mà không hất nước bẩn lên người cô chứ.
Quả nhiên, chuyện này lại bắt đầu.
“Thanh Liên, em đây là có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến Nam Khuê?” Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Phương Thanh Liên lập tức che môi lại: “Xin lỗi, Kiến Thành, em không cố ý, em chỉ là không cẩn thận nói lỡ miệng, em không muốn bởi vì chuyện của em làm cho vợ chồng hai người bất hòa, sinh ra xa cách.”
“Nói rõ ràng.” Lục Kiến Thành giật mình, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô ta.
Phương Thanh Liên chỉ có thể đáng thương mở miệng: “Hôm nay sở dĩ em đến nhà hàng này là vì giúp đỡ Tiếu Tiếu đi xem mắt, người đàn ông kia vốn là đối tượng xem mắt của em ấy.”
“Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến Nam Khuê?”
“Bởi vì…” Phương Thanh Liên cắn môi, vẻ vô tội: “Bởi vì mấy ngày trước, em và Nhu Nhu đi dạo phố gặp Nam Khuê và bạn của cô ấy, bọn họ dụ dỗ em mua một chiếc nhẫn năm triệu, em không có tiền, buộc phải mượn tiền của Tiếu Tiếu, đổi lại, em thay Tiếu Tiếu đi xem mắt.”
“Em biết, là em xui xẻo, nhưng nếu như không có cái bẫy của chiếc nhẫn, em sẽ không mượn tiền của Tiếu Tiếu, cũng sẽ không bị ép đi xem mắt, càng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, Kiến Thành, em biết, em biết không nên đem chuyện này đổ lỗi cho Nam Khuê, nhưng mà…”
Cô ta nói xong, vẫn còn liên tục khóc: “Nhưng trong lòng em lại không thể vượt qua vết cắt này, em vẫn luôn suy nghĩ, nếu như không phải mua nhẫn, tất cả những thứ phía sau sẽ không xảy ra.”
“Em sẽ không suýt chút nữa bị xâm phạm, em cũng sẽ không bị thương, càng không nằm trong bệnh viện.”
Nước mắt của cô ta rơi lã chã.
Cuối cùng là khóc lóc kể lể, khóc đến đau lòng đáng thương.
Xem xong vở kịch, Nam Khuê cũng nên rời đi.
Nhưng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Nam Khuê vẫn không dừng lại, cứ tiếp tục đi ra ngoài.
Lục Kiến lập tức đứng lên, nắm lấy tay cô, đồng thời giữ chặt cơ thể cô hỏi: “Những gì cô ấy nói, đều là thật?”
“Anh nghĩ thế nào?” Nam Khuê không trả lời.
Cô ngửa đầu và hỏi lại anh.
Lục Kiến Thành nhíu mày, anh cũng không biết mình thế nào đây?
Thế nhưng lại cấp bách muốn yêu cầu chứng thực như vậy.
Là muốn tự nhủ, Nam Khuê không phải là cô gái ngang ngược như vậy, không biết tha thứ cho người khác.
Hay là vì muốn trả lại trong sạch cho Phương Thanh Liên?
Nam Khuê hất tay anh ra, lạnh lùng cười nói: “Lục Kiến Thành, thật ra thật và giả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là, anh tin, anh đã tin rồi.”
“Anh dám nói, lời nói vừa rồi của anh không phải chất vấn tôi sao? Không phải là lời buộc tội sao?”
“Nếu anh đã tin tưởng cô ta, vậy thì tôi nói hay không nói, cũng không cần thiết nữa.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp, nghiêm túc trả lời: “Nếu anh muốn nghe thì sao?”
Nam Khuê nhìn về phía anh, ánh mắt bình tĩnh.
Giọng nói lạnh nhạt không có chút dao động nào: “Nhưng tôi lại không muốn nói.”
“Lục Kiến Thành, buông tôi ra, tôi vừa nói, tôi mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Dưới ánh mắt kiên định, quyết liệt của cô, bàn tay Lục Kiến Thành dần dần buông ra.
Ngồi vào trong xe, là Lâm Tiêu lái xe.
Nam Khuê nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, không buồn cũng không vui, hình như đã không còn thứ gì có thể khuấy động gợn sóng trong lòng cô.
Cô không biết, hôm đó cô vừa đi, Lục Kiến Thành cũng rời đi.
Suốt một tuần, Nam Khuê và Lục Kiến Thành không gặp nhau.
Một tuần này, bọn họ không nói chuyện qua điện thoại, không nói chuyện qua WeChat, cũng không gặp nhau.
Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua, trong nháy mắt, Nam Khuê còn cho rằng mình gần như đã quên anh.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình mỗi ngày ngủ nướng, nghe nhạc, chăm hoa, nói chuyện với đứa bé trong bụng, cuộc sống cũng không tệ.
Tuy nhiên, cô đã sai.
Thực tế luôn luôn cho cô một đòn chết người. . Truyện Việt Nam
Hôm đó, Lục Kiến Thành đang làm việc.
Lâm Tiêu đưa cho anh phương án đã lựa chọn trong một thời gian dài: “Tổng giám đốc Lục, đây là kế hoạch tổ chức sinh nhật của cô Phương, mời anh xem qua.”
Lục Kiến Thành cầm lấy, sau khi lật xem một lần, ngón tay dài chỉ vào một trong số đó, lạnh lùng nói: “Cái này đi!”
“Được.” Lâm Tiêu gật đầu.
Cậu ấy vốn nên giống như vô số lần, dựa theo chỉ thị mà làm việc.
Nhưng nghĩ đến tâm trạng của Nam Khuê tối hôm đó, cậu ấy vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Tổng giám đốc Lục, anh đã nghĩ kỹ rồi sao, thật sự muốn tổ chức một tiệc sinh nhật lớn như vậy cho cô Phương sao? Nếu thiếu phu nhân biết, nhất định sẽ rất buồn.”
Lục Kiến Thành nhấc mí mắt lên nhìn anh: “Cậu quan tâm cô ấy như vậy từ khi nào vậy?”
“Tổng giám đốc Lục, xin lỗi, là tôi vượt quá rồi.”
Lâm Tiêu đi về, Lục Kiến Thành nằm xuống ghế sô pha, anh đưa tay ấn huyệt giữa lông mày, nhưng vẫn cảm thấy ngực bị nghẹn.
Buồn?
Cô có thực sự buồn không?
Trong suốt một tuần, anh không liên lạc với cô, và cô không liên lạc với anh.
Đừng nói là một cuộc điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Lại cầm điện thoại lên, Lục Kiến Thành mở WeChat ra, nhưng cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở một tuần trước.
Ba ngày trước, Phương Thanh Liên đến tìm anh, bóng gió nói sinh nhật của mình sắp tới, hy vọng có một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, xa hoa.
Anh nhanh chóng đồng ý.
Một là, muốn bù đắp cho những tổn thương mà cô ta đã phải chịu đựng ngày hôm trước;
Hai là, anh càng muốn xem Nam Khuê biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào?
Nghĩ tới đây, Lục Kiến Thành lại gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Vào đây.”
Lâm Tiêu nhanh chóng bước vào, Lục Kiến Thành nhìn cậu ấy dặn dò: “Giao cho cậu một chuyện, cậu nói cho Thiếu phu nhân biết chuyện tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Thanh Liên, thăm dò thái độ của cô ấy một chút.”
“Tổng giám đốc Lục, anh chắc chắn?”
“Chắc chắn, bây giờ đi đi.”
Lâm Tiêu lập tức bỏ những chuyện đang làm, lái xe đi qua.
Nghe thấy chuông cửa, phản ứng đầu tiên của Nam Khuê chính là Lục Kiến Thành đã trở về.
Một tuần, suốt một tuần không gặp anh, Nam Khuê cũng không rõ hai người gặp lại sẽ là cảnh tượng gì, tâm trạng như thế nào.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận, trong lòng cô rốt cuộc vẫn là nhớ nhung.
Hít một hơi thật sâu, hai tay Nam Khuê run rẩy mở cửa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 84: Lời giải thích của tôi, anh có tin không?
Chương 84: Lời giải thích của tôi, anh có tin không?