Tránh cũng không tránh được, Nam Khuê chỉ có thể tiến lên phía trước: “Muốn ra ngoài hít thở không khí nên ra thôi.”
“Điện thoại đâu? Vì sao tắt máy?” Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía điện thoại di động của cô.
Nam Khuê hơi cắn môi, thản nhiên nói: “Chắc hết pin nên tự sập nguồn.”
Cô căn bản không biết rằng Lục Kiến Thâm vì muốn tìm cô mà gần như lật cả thành phố này lên.
Quá trình ồn ào đó anh không nhắc đến dù chỉ một chữ.
Cuối cùng anh chỉ đi lên trước nắm lấy tay cô.
Thấy anh đi đến, Nam Khuê biết mình chạy không thoát được.
Cô không phản kháng, mặc cho anh nắm, đi theo anh ra xe.
Trên đường về đột nhiên có gió lớn, trời như chuẩn bị mưa to, cây cối hai bên đường điên cuồng chao đảo.
Nam Khuê lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Đến khi dừng đèn xanh đèn đỏ cô mới phát hiện có chỗ khác lạ: “Không phải về nhà sao?”
“Mang em đi ăn cơm.” Lục Kiến Thành nói.
“Ồ.”
Cô thản nhiên đáp, vẻ mặt không chút thay đổi, không đồng ý, cũng không từ chối.
Lúc xe dừng ở bên ngoài nhà hàng, bên ngoài đã mưa to như trút nước, hạt mưa lớn như hạt đậu điên cuồng rơi xuống xe.
Vì nhà hàng không có hầm gửi xe nên họ chỉ có thể đi từ ngoài vào.
Nam Khuê đang định mở cửa xe đi xuống thì Lục Kiến Thành nói: “Em đợi một chút.”
Một giây sau, anh xuống xe lấy ô, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê: “Đi thôi.”
“Cảm ơn!”
Nói cảm ơn xong, vẻ mặt Nam Khuê vẫn bình thản như cũ.
Bây giờ cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ năm đó nữa rồi.
Cô cũng đã qua tuổi được anh cho một viên đường thì có thể chìm đắm trong sự ngọt ngào cả mùa hè nữa rồi.
Có thể do đã nhận quá nhiều tổn thương, cũng có thể do sự đau khổ trong lòng quá lớn nên Nam Khuê đột nhiên phát hiện ra rằng những thứ “ngọt ngào” này căn bản không che lấp được sự tổn thương trong lòng cô.
Lòng của cô vẫn rất rất lạnh, cũng rất rất đau.
Đến tầng hai, họ vào một căn phòng VIP.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hương lan quanh quẩn chóp mũi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy vườn hoa nhỏ phía dưới, cũng có thể nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Họ vừa vào, quản lí đã đi theo vào phía sau, rất cung kính nói: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ đã có thể mang thức ăn lên rồi sao?”
“Em đói chưa?” Lục Kiến Thành hỏi Nam Khuê.
“Sao cũng được, tùy anh quyết định.” Được, bây giờ mang lên đi.”
Một bàn đồ ăn tinh xảo nhanh chóng được bày lên, mỗi một món đều vô cùng tinh tế.
Đúng lúc này trong sảnh lớn ở tầng hai vang lên một giai điệu quen thuộc, là tiếng dương cầm, hơn nữa còn là mấy bài mà cô thích.
Nam Khuê không phải người ngốc, nhìn thoáng qua cô cũng biết đây là gì.
Những thứ này đều do anh cho người chuẩn bị.
Đúng lúc này đèn trong phòng phụt tắt.
Nam Khuê còn tưởng rằng mất điện, một giây sau, một chiếc bánh gato xinh đẹp được mang đến, tay Lục Kiến Thành ôm một bó hoa hồng, nhẹ nhàng từ từ đi về phía cô: “Khuê Khuê, sinh nhật vui vẻ!”
Lúc này đáng lẽ cô nên bình lặng như nước.
Cũng không hiểu sao, trái tim cô vẫn mềm thành một vũng nước, cảm thấy mềm mại đến phiền lòng.
“Anh…”
Ngữ khí đã để lộ tâm trạng của cô.
“Anh nhớ sao?” Giọng của cô không nhịn được mà run rẩy.
“Đương nhiên anh vẫn luôn nhớ kỹ, đây đều là những thứ anh đã chuẩn bị từ trước.” Lục Kiến Thành nói.
Kết hôn hai năm, anh không phải không quan tâm đến sinh nhật cô, nhưng lần nào cũng đều chuẩn bị một cách máy móc, ngay cả bánh sinh nhật hay quà sinh nhật cũng là do Lâm Tiêu chọn, Lâm Tiêu đưa tặng.
Mà lần này là anh tự mình chuẩn bị sinh nhật cho cô.
Nhưng đối với Nam Khuê mà nói, sự cảm động, sự vui vẻ này đến quá muộn.
Đúng vậy, muộn, trái tim cô đã không còn dám có bất kỳ sự mong chờ gì từ anh nữa rồi.
Thậm chí lúc Lục Kiến Thành đặt dây chuyền và khuyên tai ở trước mặt cô, cô cũng vô cùng bình tĩnh.
“Anh giúp em đeo.” Anh nói.
Nam Khuê không đồng ý, cũng không từ chối.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Kiến Thành vẫn dịu dàng bận trước bận sau vì cô như cũ.
Nếu như không có cuộc điện thoại kia, Nam Khuê nghĩ, có lẽ chưa đến kết thúc, trái tim cô sẽ không còn giá lạnh nữa, trái tim cô vẫn sẽ mềm mại.
Nhưng đâu ai biết trước điều gì, bạn vĩnh viễn không thể biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả đồ ăn đều được mang lên, lúc bọn họ cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên điện thoại di động của Lục Kiến Thành vang lên.
Nam Khuê cũng không dừng động tác trên tay lại, cô vẫn gắp đồ ăn như cũ, nhẹ nhàng, từ từ ăn.
Đồ ăn rất ngon, chỉ là trái tim cô đã sớm không còn đặt trên đồ ăn nữa.
Lúc này những thứ cô ăn có vị không khác gì sáp nến.
Người gọi điện cho Lục Kiến Thành, là Phương Thanh Liên.
Không biết đối phương nói gì, nhưng lông mày Lục Kiến Thành vẫn luôn nhíu chặt.
Anh nhếch môi, không khí quanh người lập tức lạnh như băng, rõ ràng chẳng nói một câu nhưng lại có thể khiến người khác sợ đến mức không dám lên tiếng.
Cuối cùng, anh cúp điện thoại.
Lục Kiến Thành hơi hé miệng, có chút khó khăn nhìn về phía Nam Khuê.
Anh do dự, đang muốn lên tiếng nói thì Nam Khuê đã nói trước: “Phương Thanh Liên sao, để tôi đoán một chút, có phải lần này cô ta lại gặp nguy hiểm gì không? Hơn nữa không phải anh thì không được.”
“Đúng.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Nghe được đáp án của anh, đôi đũa trong tay Nam Khuê dừng lại.
Mắt đẹp hơi nâng lên, cô không khỏi cười châm chọc: “Quả nhiên, chỉ có chiêu này thôi sao, cô Phương dùng mãi cũng không biết chán, còn tôi nhìn đến phát phiền, có thể nghĩ ra trò mới hay không?”
“Nam Khuê, lần này không như vậy.”
“Lần nào anh cũng nói không phải, lúc chúng ta kết hôn, cô ta tai nạn xe cộ, lần trước thì tự sát, lần này thì sao, bị bắt cóc?”
“Thanh Liên đúng là bị bắt cóc.” Lục Kiến Thành nhìn cô, nghiêm túc trả lời.
“Ha…” Nam Khuê cười, vén tóc ra sau tai: “Trải nghiệm của cô ta cũng thật khác người, chuyện gì xấu cô ta cũng có thể gặp được, Lục Kiến Thành, anh có từng nghĩ rằng, thật ra nhiều lần xảy ra chuyện như vậy nhưng không có lần nào là thật mà đều là giả không?”
“Tất cả mọi chuyện đều do cô ta tự biên tự diễn, cô ta chưa từng bị tai nạn xe cộ, cũng sẽ không tự sát, cũng không bị bắt cóc, cô ta chỉ muốn anh bỏ rơi tôi để đến với cô ta mà thôi.”
“Chuyện này không thể coi thường được, anh không muốn đoán mò.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.
“Nếu tôi đoán không lầm, dù tối nay có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đi cứu cô ta, đã vậy thì Lục Kiến Thành, anh đi đi.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành khó tin ngẩng đầu.
Mấy lần trước khi anh đi cứu Thanh Liên, cô đều phản đối và từ chối.
Hôm nay cô lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói anh rời đi.
Lục Kiến Thành nhìn ánh mắt tỉnh táo của Nam Khuê, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất khác thường, nhưng cụ thể là đâu thì anh không nói được.
Nhưng anh có thể xác định một chuyện, hôm nay Nam Khuê quá tỉnh táo, quá hào phóng.
“Sao vậy? Không tin tôi sẽ để anh đi sao?”
Nam Khuê nói xong, lập tức đứng lên mở cửa, chỉ ra bên ngoài: “Đi đi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh.”
“Tôi vẫn cho rằng người sai là anh, nhưng thật ra không phải, người sai là tôi, cho nên Lục Kiến Thành, tôi sẽ không ngăn cản anh, anh mau đi đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 111: Tuyệt vọng rồi, không cần thiết
Chương 111: Tuyệt vọng rồi, không cần thiết