TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 206: Lục Kiến Thành lo được lo mất

Khi đó cô đã hứa như thế nào?

Cô gật đầu.

Cô nói được, anh yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không đòi vì Đỗ Quốc Khôn mà đòi tiền anh.

Lần trước, là trùng hợp bị anh thấy, chính anh chủ động nguyện ý giải quyết.

Mà lần này, nếu như là cô chủ động mở miệng, vậy tính chất sẽ hoàn toàn khác nhau.

Muốn vay không?

Lục Kiến Thành bây giờ là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Vì mẹ, cô phải mượn, phải mượn.

Cắn răng, Nam Khuê lấy điện thoại ra gọi cho Lục Kiến Thành.

Bên kia nhanh chóng kết nối: “Khuê Khuê.”

“Kiến Thành, bên anh bây giờ là đêm khuya rồi, thật ngại quá, em có làm phiền anh ngủ không.”

“Không có, anh còn chưa ngủ.”

“A, vậy thì tốt rồi, Kiến Thành, thật ra em gọi cho anh là muốn mượn tiền…”

Thế nhưng, Nam Khuê còn chưa dứt lời, đối phương bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi nhỏ: “Kiến Thành…”

Khi giọng nói này vang lên lần đầu tiên, Nam Khuê còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

“Kiến Thành…” Trên giường, Phương Thanh Liên nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng gọi.

Khi tiếng thứ hai lại truyền vào tai Nam Khuê, cả người cô ngay lập tức sững sờ.

Giây phút kia, máu toàn thân giống như đang sôi, đầu nặng trĩu chân nhẹ tênh, đã hoàn toàn không biết mình đang làm gì, đang nghe cái gì.

Cả người đứng yên tại chỗ, tay cầm di động.

Giọng nói yếu ớt như vậy, đáng thương như vậy, rõ ràng chính là giọng nói của phụ nữ.

Có một người phụ nữ trong phòng của anh.

Đêm khuya, trong phòng của một người đàn ông độc thân xuất hiện tiếng gọi mềm mại của một người phụ nữ, chỉ sợ không chỉ có Nam Khuê, đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có cách nào không suy nghĩ lung tung.

Hơn nữa, giọng nói kia, cô luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

“Khuê Khuê…”

Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành mở miệng gọi.

Lấy lại tinh thần, Nam Khuê bất đắc dĩ nhếch môi: “Em đang ở đây.”

“Vừa nãy muốn nói cái gì vậy, muốn gì với anh? Những gì sau đó anh không nghe rõ.”

Nam Khuê siết chặt lòng bàn tay, trong lòng chua xót nghĩ, may mắn không nghe rõ.

Không nghe rõ cũng tốt.

Cô ta là ai?

Cẩn thận nghĩ, hai người cũng chỉ là bạn trai bạn gái, hơn nữa còn là vừa mới ở cùng một chỗ không lâu.

Lúc trước bọn họ lĩnh chứng, kết hôn, anh cũng không muốn xử lý chuyện của Đỗ Quốc Khôn, hiện tại càng không muốn!

Hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà vừa mở miệng đã mượn anh một trăm vạn chứ?

“Không có gì, chỉ là muốn nói với anh một tiếng chúc ngủ ngon, anh ngủ ngon.”

Bên kia điện thoại, Nam Khuê cầm điện thoại di động, mím môi chua xót nói.

“Chỉ muốn nói cái này, không còn gì khác sao?” Bỗng nhiên, Lục Kiến Thành hỏi.

Hơn nữa, giọng điệu của anh hình như có chút không vui.

Nam Khuê tự nhận cuộc điện thoại này cô xử lý rất tốt, cho dù nghe thấy hai tiếng nữ kia, cô cũng chọn xem nhẹ, coi như không nghe thấy.

Anh còn gì bất mãn nữa?

“Không còn gì nữa.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành càng tức giận.

Anh cầm điện thoại di động, bước ra ban công, khóa cửa ban công.

Sau đó mở miệng: “Vừa rồi em không nghe thấy tiếng gì sao?”

“Nghe thấy?”

“Vậy em không có gì muốn nói, muốn hỏi sao?” Lục Kiến Thành lại hỏi.

Nam Khuê cầm điện thoại, trong lòng bàn tay toát ra từng lớp mồ hôi.

Ngực cũng giống như bị kim đâm, đau đớn chằng chịt, đâm vào cô gần như không thở nổi.

Cô đã quyết định xem nhẹ, cũng tự nhủ mình không nên suy nghĩ nữa, vì sao anh còn phải nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác?

Anh muốn gì ở cô chứ?

Nói một câu, Lục Kiến Thành, không sao, cô có thể hiểu anh, dù sao đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường.

//

Còn muốn nói một câu khác, Lục Kiến Thành, cô không ngại.

Xin lỗi, hai câu này bất luận là câu nào, cô đều nói không nên lời.

Cô cũng không có cách nào để nhớ.

Cô không muốn trái tim, vì vậy cô chỉ có thể im lặng, và sau đó coi như tất cả mọi thứ không tồn tại.

Có lẽ không có tận mắt nhìn thấy, trái tim sẽ không đau đến như vậy.

“Em không có gì để nói, tất cả đều là tự do của anh.” Nam Khuê siết chặt điện thoại quay lại.

Làm gì có chuyện cô không bận tâm.

Cô không muốn làm trái lòng mình nên chỉ có thể im lặng, rồi giả vờ như không có chuyện gì tồn tại.

Gân xanh trên trán Lục Kiến Thành nhảy dựng lên: “Em chắc không có gì để nói à?”

“Nếu có, thì vẫn giống như vừa rồi, ngủ ngon, ngủ ngon.”

Lần này, Lục Kiến Thành tức giận ném điện thoại.

Điện thoại di động gần như nhảy cao lên ba mét, ngay lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, lúc này, Phương Thanh Liên từ trên giường bệnh gian nan đứng dậy ngồi trên xe lăn, sau đó khom lưng nhặt mảnh điện thoại lên.

Mỗi một mảnh, cô ta đều khom lưng nhặt lên.

Nhặt rất chậm, cũng rất vất vả.

Nhưng tất cả đều nhặt lên, cuối cùng nâng lên trong lòng bàn tay, hai tay mở ra trước mặt Lục Kiến Thành: “Chuyện gì tức giận vậy, tức giận ảnh hưởng đến cơ thể không đáng.”

Lục Kiến Thành nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cầm mảnh điện thoại lên, hờ hững rời đi.

Toàn bộ quá trình, gần như ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Phương Thanh Liên càng cảm thấy mình bị bỏ quên, trong lòng càng hận nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rằng cô ta vừa mới nằm trên giường bệnh, không nghe được lời anh nói, nhưng từ lúc anh nghe điện thoại di động, vẻ mặt dịu dàng có thể đoán ra, nhất định là Nam Khuê gọi tới.

Cho nên, cô ta mới cố ý dịu dàng gọi tên Kiến Thành.

Mục đích là để xem phản ứng của Nam Khuê.

Kết quả không nghĩ tới, phía Nam Khuê giống như một người không có việc gì, ngược lại Lục Kiến Thành nghẹn một bụng lửa.

Hành lang bên ngoài, Lục Kiến Thành kẹp tàn thuốc hút hết điếu này đến điếu khác.

Một tay anh cầm điện thoại, dán vào bên tai, tay kia kẹp điếu thuốc, khi thì nuốt mây phun sương hít mạnh một hơi.

Sương khói lượn lờ, gần như đều ẩn đi khuôn mặt đẹp trai của anh.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt lúc này của anh rất âm u, lạnh lẽo, lạnh không có một chút nhiệt độ.

Bên kia, Hoắc Ti Yến rốt cục cũng chịu không nổi nữa: “Tôi nói này anh em, cậu điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, kết quả cậu lại cứ hút thuốc nảy giờ, một chữ cũng không nói.”

Nếu không phải anh hút thuốc phát ra một vài động tĩnh nhỏ, Hoắc Ti Yến sẽ cho rằng Lục Kiến Thành đã cúp điện thoại.

“Hỏi cậu một câu.” Một lúc lâu, Lục Kiến Thành mới mở miệng, giọng nói trầm thấp.

“Hỏi đi.”

“Nếu là một người phụ nữ, biết cậu vào nửa đêm ở cùng một chỗ với một nữ nhân khác, ở chung một phòng, lại không bận tâm chút nào, cũng không ghen, là vì sao?”

Nói xong, Lục Kiến Thành cảm thấy ngực thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng câu trả lời sau đó, lại làm cho anh hồi hợp chờ mong.

“Đã lúc này còn không ghen, vậy tôi cảm thấy đơn giản là có hai nguyên nhân.”

“Hai nguyên nhân nào?” Lục Kiến Thành không thể chờ đợi được hỏi.

“Hoặc là quá yêu, cho nên dung túng, sợ đàn ông chán ghét cô ấy rồi đề nghị chia tay, không muốn mất đi mối quan hệ đó. Hoặc là hoàn toàn không yêu, cho nên dù anh ở cùng một chỗ với một người phụ nữ, hay là với mười người phụ nữ, cũng không sao cả. ”

“Anh em, cậu nói không phải là Nam…” Khê?

Hoắc Ti Yến còn chưa nói hết lời, Lục Kiến Thành nói ra hai chữ “cúp máy”, rồi trực tiếp cúp máy.

Hai nguyên nhân?

Quá yêu hay là không yêu.

Cho nên Khuê Khuê, em không quan tâm chút nào, là vì cái nào?

Cô là loại nào?

Đọc truyện chữ Full