TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 281: Thật sự ném đôi bông tai đi

“Lục Kiến Thành, anh đừng có tùy hứng như vậy.”

“Anh cứ tùy hứng vậy đấy, nếu em không cần thì giữ lại cũng vô ích.”

Nói rồi anh đưa tay tháo bỏ đôi bông của Nam Khuê xuống.

Có thể là có chút sốt ruột, hoặc cũng có thể tức giận quá nên khi anh tháo ra đã không cẩn thận kéo cả tai Nam Khuê theo.

“A, đau…” Nam Khuê lập tức đau đến nhăn hết mặt.

Trên mặt là tràn đầy sự đau đớn.

Lục Kiến Thành lập tức dừng lại, đồng thời xin lỗi: “Xin lỗi Khuê Khuê, bây giờ em đừng nhúc nhích, để anh xem xem.”

“Vậy thì nhanh lên, tôi đau quá.”

Nam Khuê đau đến mức rơi nước mắt.

Lục Kiến Thành càng thêm tự trách.

Anh ôm Nam Khuê đi đến sô pha rồi anh đứng dậy đi tìm hòm thuốc.

Sau đó, chiếu đèn pin vào tai của Nam Khuê và cẩn thận xem xét vết thương.

Vừa nhìn thấy, Lục Kiến Thành đã lập tức đau lòng, trái tim như thắt lại.

Vành tai của cô ban đầu có màu trắng, mềm và nhỏ, nhưng bây giờ lại sưng to lên, cũng đỏ hết lên, hơn nữa còn thấm cả vết máu.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là do vừa rồi anh tháo bông tai tạo thành.

“Anh sẽ sát trùng cho em trước, sau đó lấy bông tai ra rồi sẽ bôi thuốc.” Lục Kiến Thành lên kế hoạch cẩn thận.

Nam Khuê gật đầu, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Được.”

Trong quá trình sát trùng, bởi vì vết thương bị rách ra nên lúc bôi cồn lên có hơi đau đớn.

“Nếu đau thì cứ kêu lên, không cần cố chịu, hoặc là nắm lấy cánh tay anh.”

“Được.”

Sau khi sát trùng xong, Lục Kiến Thành cẩn thận tháo hết bông tai xuống.

Sau đó bôi thuốc lên.

Sau khi bôi thuốc mỡ lên, vành tai đỏ hồng lập tức mát mát lành lạnh, khá thoải mái.

Cơn đau cũng thuyên giảm rất nhiều.

Nhìn đôi bông tai trong tay, Lục Kiến Thành lẳng lặng cất vào hộp, sau đó vẫn cố chấp đưa cho Nam Khuê: “Cho dù bây giờ em không thể mang, nhưng đây cũng là đồ anh tặng cho em, vẫn là câu nói đó, nếu em không thích thì cứ coi nó là rác mà ném đi.”

“Tôi cũng đã nói rồi, tôi không thể nhận.”

Hai người đều nhìn nhau, ánh mắt ai cũng cực kỳ kiên định.

Hai giây, năm giây, mười giây …

Ngay lúc Nam Khuê cho rằng Lục Kiến Thành sẽ lấy lại đôi bông tai, thay đổi ý định thì đột nhiên, anh đưa tay ra và ném đôi bông tai ra ngoài cửa sổ.

Nam Khuê sợ tới mức tim đập lệch một nhịp.

“Lục Kiến Thành, anh điên rồi.” Cô nhìn anh, nhịn không được hét to.

Sau khi hét lên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô nhớ rằng trong phim truyền hình cũng diễn như vậy.

Nhưng cuối cùng thường là nam chính cố tình hù dọa nữ chính, thật ra cũng không phải ném thật, chỉ là hù dọa thôi.

Vì vậy, Nam Khuê vẫn có chút hy vọng: “Anh chưa ném đúng không? Để đâu vậy, lấy ra tôi xem.”

“Ném rồi.” Anh đáp, giọng điệu dứt khoát.

Nam Khuê không tin, cô kiểm tra lại hộp trước, nhưng bên trong trống trơn, không có gì hết.

Cô lại nhìn xung quanh anh một lần.

Sau đó cô tìm đi tìm lại quanh người anh đến ba lần, cả người anh cô cũng đã tìm nhưng vẫn không tìm được đôi bông tai kia.

“Vừa rồi anh đã nói rồi, không có, anh đã ném đi rồi.”

“Lục Kiến Thành, anh đúng là điên rồi, sao anh có thể nói ném là ném như thế? Tiền của anh kiếm được cũng là bằng mồ hôi xương máu, sao anh có thể lãng phí như vậy?”

Nam Khuê thực sự tức giận, thật sự không ngờ anh lại có thể dứt khoát như vậy.

Nói xong cô cũng không chút suy nghĩ, đẩy cửa chạy ra bên ngoài.

Lục Kiến Thành lập tức đuổi theo: “Em đi đâu?”

“Tôi đi tìm, tôi sẽ không để anh lãng phí như vậy.”

Gió đêm rất mạnh như muốn thổi bay cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn của Nam Khuê.

Vừa ra khỏi nhà được vài bước chân, ngay sau đó, cô đã được khoác một chiếc áo lông vũ thật dày.

Lục Kiến Thành kéo vòng cổ cô, sau đó đem mũ đội lên cho cô.

Áo lông vũ rất dài, dài tới mắt cá chân, ngay lập tức quấn kín toàn thân cô.

Lại quàng cho cô chiếc khăn quàng cổ, sau đó Lục Kiến Thành dắt tay cô đi.

“Anh làm gì vậy?” Nam Khuê hỏi.

“Đi tìm bông tai, không phải em nói muốn đi tìm về sao?”

“Chỉ tìm một đôi bông tai thôi mà, anh làm gì mà trịnh trọng vậy?”

“Anh thích.” Anh nhướng mày.

Hai người đến mảnh đất đối diện cửa sổ.

Nhưng vừa đến gần, Nam Khuê đã cau mày, mảnh dất trước mặt toàn là cỏ, một đôi bông tai nho nhỏ rơi xuống cũng không đến mức như kim mò đáy bể nhưng chắc chắn không dễ tìm.

Muốn tìm thấy thật sự rất khó.

Bật đèn pin lên, Nam Khuê bắt đầu gạt từng khóm cỏ ra và nghiêm túc tìm kiếm.

Cúi xuống nhìn một hồi lâu, khi đứng dậy, cô phát hiện Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng ở đó, căn bản không hề đi tìm.

“Anh cũng tìm cùng đi, chúng ta tìm cùng nhau, thêm người thêm sức.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành lại trực tiếp từ chối: “Nếu em đã không muốn nhận, thì cho dù có tìm được thì đối với anh cũng không có ý nghĩa gì, anh vẫn sẽ ném đi thôi.”

Nam Khuê: “…”

Cô cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc tìm kiếm.

Nhưng mười phút, hai mươi phút, một giờ sau, Nam Khuê dường như đã tìm quanh bãi cỏ hết mấy lần nhưng vẫn không thấy.

Làm gì có ai tặng đồ lại bắt cô phải nhận đến mức như vậy chứ?

Nào có người nào nửa đêm gió rét còn phải ra tìm bông tai.

Có thể là do nhiệt độ quá thấp, mặc dù đã đội mũ nhưng gió lạnh thổi vào khiến tai của cô lúc này lạnh buốt, đau nhức.

Hơn nữa không tìm bông tai, Nam Khuê thấy có chút thất vọng.

Cô không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm tay, lập tức đấm lên người Lục Kiến Thành: “Đều tại anh, buổi tối người ta được ngủ trong chăn, vừa ấm áp vừa thoải mái, tôi thì ở đây tìm bông tai.”

“Lục Kiến Thành, anh có biết là anh ác độc lắm không? Làm gì có ai tặng quà như anh?”

Phát tiết xong, Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nhưng bây giờ cô không muốn thấy anh chút nào.

Cho nên cô xoay người lại, quay lưng về phía anh.

Lục Kiến Thành duỗi tay, ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp áp sát bên tai cô: “Anh tặng cho em một đôi nhưng em nói không cần, chúng nó buồn nên không muốn để em tìm được, sợ bị vứt bỏ lần nữa.”

“Đó là trước đấy, bây giờ tôi có nói là nếu tìm được sẽ vứt đi đâu?”

“Vậy ý của em là, nếu tìm được, em sẽ nhận sao?”

Nam Khuê nhẹ gật đầu: “Cũng có thể hiểu như vậy đi.”

“Khuê Khuê, vậy em nhớ những gì em nói, anh tìm cùng em.”

“Được.”

Cả hai bật đèn pin của điện thoại di động, lại bắt đầu tìm kiếm.

Lần này sau khoảng năm, sáu phút, đột nhiên, Lục Kiến Thành đẩy một bụi cỏ ra, sau đó hô lớn: “Khuê Khuê, mau đến đây, hình như anh tìm thấy rồi?”

“Có thật không?”

Nam Khuê ngay lập tức hào hứng chạy đến.

Nam Khuê thực sự xúc động muốn khóc khi nhìn thấy đôi bông tai quen thuộc rực rõ kia.

“Tốt quá rồi, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được.”

Nam Khuê ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt hai chiếc bông tai lên, sau đó coi như bảo bối mà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Lục Kiến Thành.

Đọc truyện chữ Full