TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 292: Không thích cô là giả

“Bác sĩ Nam, xin lỗi vì đã đến tìm con đột ngột như vậy, dì không làm ảnh hưởng đến công việc của con chứ?” Người phụ nữ cầm một túi xách hàng hiệu, trên người đều là đồ cao cấp, tinh tế mà thời thượng.

“Nếu như con đang bận thì không cần vội, dì ở ngoài chờ con cũng được.”

Nam Khuê chỉ cảm thấy mắt mình sắp rớt ra được đến nơi rồi.

Cô và bà ấy cũng chỉ có thể coi là có duyên gặp nhau một lần hai lần, chuyện lần trước cô cho rằng cô đã giải thích rất rõ ràng rồi, không ngờ vẫn tạo thành hiểu lầm.

“Dì, dì đến tìm con, viện trưởng Quý có biết không ạ?” Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi nói.

Không sai, người đến chính là mẹ của Quý Dạ Bạch.

Người phụ nữ dịu dàng cười: “Tạm thời vẫn chưa biết.”

“Vậy dì cần con nói cho viện trưởng Quý không?”

“Không cần, người trong nhà sẽ nói cho nó biết, nó sẽ nhanh biết thôi.”

Lần này Nam Khuê tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

Cả người đều cảm thấy khó khăn.

Có lẽ người phụ nữ đã nhận ra điều đó, bà ấy chủ động nói: “Không sao, con không cần để ý đến dì, dì sẽ chờ con làm xong.”

Đúng lúc này, điện thoại của Nam Khuê vang lên, là Đông Họa gọi đến: “Khuê Khuê, bên chỗ cậu có việc gì gấp sao, mau về đi, ở đây có một ca cấp cứu.”

“Được, mình lập tức về.”

“Dì, con có một ca cấp cứu, con phải qua đó một chút, nếu ngài có chuyện thì xin chờ một chút, con phụ xong sẽ quay lại.”

“Được.” Người phụ nữ cười gật đầu, dù là ánh mắt hay vẻ mặt cũng đều vô cùng dịu dàng.

Nam Khuê lập tức vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu.

Quá trình chữa trị vô cùng khẩn trương, phải biết tranh thủ thời gian.

May mắn chính là bệnh nhân được đưa đến sớm, toàn bộ quá trình cấp cứu diễn ra suôn sẻ, tình hình của bệnh nhân đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng, có thể đưa đến phòng bệnh để sắp xếp phẫu thuật.

Uống một ngụm nước, hai người đồng thời thở dốc.

Cuối cùng là thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Đông Họa mới lên tiếng: “Ban nãy ai tìm cậu vậy? Nhìn vẻ mặt cậu u sầu chưa kìa.”

“Mẹ viện trưởng Quý.” Nam Khuê nói.

“Cái gì, viện trưởng Quý…” Mẹ.

Đông Họa quá khiếp sợ, cũng cảm thấy quá ngoài ý muốn nên nói có chút lớn.

May mà Nam Khuê kịp thời che miệng cô ấy lại, đồng thời thấp giọng: “Nói nhỏ chút.”

“Khuê Khuê, cậu được đó, mẹ của viện trưởng Quý mà cậu cũng quen.”

“Vô tình quen biết mà thôi, lúc ấy mình mời bạn đi uống cà phê, không ngờ viện trưởng Quý và mẹ anh ấy cũng ở quán cà phê đó, không phải đúng hôm đó mình mới đắc tội với viện trưởng Quý sao, mình qua đó nhận lỗi, sau đó bị mẹ anh ấy nhìn thấy.”

“Lúc đó mẹ anh ấy còn hỏi tên mình, mình cũng không suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng sau đó còn có một lần nữa, chính là lần chúng ta tổ chức tiệc, không phải lần đó mình uống say sao? Viện trưởng Quý tiện đường cho mình đi nhờ một đoạn, không biết mẹ anh ấy nghe được tin đồn ở đâu mà nghĩ viện trưởng Quý mang mình về nhà, còn tưởng mình là bạn gái viện trưởng Quý.”

“Hôm sau bà ấy đến tìm mình, mang cho mình một đống trang sức quý giá, lúc ấy mình sợ gần chết.”

Nam Khuê nói xong lại thở dài.

Đông Họa hưng phấn ôm lấy cô: “Oa, Khuê Khuê, sao mình có cảm giác như cậu gặp được quý nhân vậy, may mắn quá đó, mẹ của viện trưởng Quý chắc chắn coi trọng cậu rồi, muốn mang cậu về làm con dâu đó.”

Nam Khuê lập tức đưa tay từ chối: “Dừng.”

“Mình có thích ai cũng không thích viện trưởng Quý, hơn nữa mình có người mình thích rồi.”

Lời này vừa dứt, đột nhiên hai người cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn có chút kì lạ.

Đông Họa xoay người đầu tiên, vừa thấy Quý Dạ Bạch cô ấy…

Trực tiếp biến thành một bức tượng đá.

Cô ấy lập tức đưa tay kéo tay áo Nam Khuê, đồng thời nhỏ giọng nói: “Khuê Khuê, Khuê Khuê mau quay lại.”

Nam Khuê xoay người, khi thấy Quý Dạ Bạch, cô cũng hoàn toàn ngẩn người.

Nhớ đến câu nói ban nãy của mình, cô hận không thể tìm một khe hở ở dưới đất rồi chui xuống.

Xong rồi, mặc dù lời cô nói đều là thật.

Nhưng câu nói đả kích đến lòng tự trọng của lãnh đạo, lại còn bị chính tai lãnh đạo nghe được, đối với cô ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.

“Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày đúng là tự tìm đường chết, sao lần nào cũng đắc tội với người ta vậy?”

“Viện trưởng Quý, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng chống đỡ, cố gắng nặn ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn nói.

“Nghe nói mẹ tôi đến tìm cô, bà ấy đang ở đâu?”

“Đúng là dì đến tìm tôi, nhưng vừa rồi có một ca khám gấp nên tôi lập tức chạy qua đây, dì nói đợi tôi ở bên ngoài.”

“Cho nên ý của cô là cô để bà ấy ở ngoài kia?”

Lời này của Quý Dạ Bạch vừa dứt, đừng nói là Nam Khuê mà ngay cả Đông Họa ở bên cạnh cũng lau mồ hôi thay cho cô.

Nam Khuê cảm thấy cô đúng là gặp vận xui rồi, đắc tội với cấp trên thì thôi đi, bây giờ ngay cả mẹ của sếp cũng đắc tội luôn.

Ngay lúc cô đang vắt óc ra tìm lí do hợp lí thì Quý Dạ Bạch đột nhiên lên tiếng: “Gấp cái gì, tôi cũng đâu có trách cô?”

Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu, hả? Không trách cô sao?

Cô còn tưởng rằng mình sẽ lập tức bị phê bình đó.

“Viện trưởng Quý, anh thật rộng lượng.”

Viện trưởng Quý không quen với dáng vẻ yếu ớt này của cô, dáng vẻ này với lúc hung dữ quát anh ấy ngày trước đúng là như hai người.

Anh ấy không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Nếu tôi không rộng lượng thì sao? Trong cái đầu nhỏ đó đang nghĩ lí do chứ gì?”

Nam Khuê: “…”

Cô cảm thấy có một cấp trên quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, cái gì cũng bị nhìn thấu.

“Đi thôi.” Lúc này Quý Dạ Bạch nói.

“Hả?” Nam Khuê kinh ngạc.

“Mẹ tôi đã đặc biệt đến tìm cô rồi, nếu không thấy cô bà ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua, tôi và cô cùng đi.”

“À, được.”

Nam Khuê gật đầu, sau đó đi cùng với Quý Dạ Bạch.

Cuối cùng ba người cùng nhau đến văn phòng Quý Dạ Bạch.

“Mẹ, sao mẹ đến mà không nói trước với con một tiếng chứ, mẹ cứ như vậy xông vào tìm bác sĩ Nam, không nói đến chuyện dọa người ta mà còn làm ảnh hưởng đến công việc của cô ấy nữa.” Quý Dạ Bạch vừa rót trà vừa nói.

Người phụ nữ cầm tách trà lên nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, xin lỗi con, lần sau dì sẽ đến tìm con vào buổi trưa.”

Nam Khuê cười trả lời: “Không sao không sao, viện trưởng Quý, anh quá lời rồi.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, còn có lần nữa sao?

Quý Dạ Bạch cũng rót cho Nam Khuê một chén trà, Nam Khuê lập tức được sủng ái mà lo sợ.

Sau khi nhận tách trà, Nam Khuê không ngừng nói cảm ơn.

Đồng thời nhìn Quý Dạ Bạch với ánh mắt cầu cứu.

Quý Dạ Bạch nhìn thấy nhưng lại không để ý.

“Con trai, con gọi bác sĩ Nam như vậy có phải là xa cách quá rồi không, con có thể trực tiếp gọi Nam Khuê, hoặc Tiểu Khuê, hoặc Khuê Khuê nha.”

Người phụ nữ nói xong lại nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, à không, sau này chúng ta gọi con là Tiểu Khuê, con sẽ không để bụng chứ?”

Nam Khuê cố nặn ra một nụ cười: “Không đâu ạ.”

“Con nhìn mà xem, Tiểu Khuê rộng lượng biết bao, con đừng có nghiêm mặt lạnh lùng dọa người ta nữa.”

Quý Dạ Bạch đỡ trán rồi nhíu mày, sau đó đi đến bên cạnh người phụ nữ, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi.”

“Con đã nói với mẹ rồi, con và Nam Khuê không phải là người yêu của nhau, hôm đó cô ấy cũng không đi ra từ nhà con, tất cả chỉ là trùng hợp, cho nên con đưa cô ấy đi một đoạn thôi.”

“Được, coi là thế đi, nhưng trước giờ con chưa từng đưa cô gái nào về cả, con chắc chắn không có ý gì với cô bé chứ?”

Đọc truyện chữ Full