TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 294: Từng gặp mẹ của cô?

“Được, tôi sẽ để ý.” Quý Dạ Bạch gật đầu đồng ý.

“Vậy cảm ơn viện trưởng Quý.”

Từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch ra ngoài, Nam Khuê vừa đi đến thang máy đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe: “Chị dâu?”

Chị dâu?

Xưng hô thế này rất xa lạ với Nam Khuê.

Cho nên đột nhiên cô chưa kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi giọng nói này không chỉ đi theo cô mà còn cách cô càng ngày càng gần, Nam Khuê mới ý thức được người nào đó đang gọi mình.

Nhưng đâu có ai có thể gọi cô thế đâu?

Nam Khuê buồn bực quay người.

Khi thấy Chu Phượng Kiều, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Thấy Nam Khuê dừng lại, Chu Phượng Kiều lập tức chạy đến, đồng thời thở dốc nói: “Chị dâu, ôi chao, chị không nghe thấy em gọi sao, em gọi chị một lúc rồi.”

“Thật xin lỗi em, vừa rồi trong thang máy nhiều người quá nên chị không nghĩ là gọi chị.”

“Hơn nữa em…” Ngón tay mảnh khảnh của Nam Khuê đưa lên vén tóc, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Vừa rồi em gọi chị là chị dâu sao? Chị thật sự không ngờ đến.”

Chu Phượng Kiều cười giải thích: “Đúng vậy nha, chị là bạn gái của anh trai em, không phải em nên gọi chị dâu sao?”

“Nếu là người khác thì em không dám nói, nhưng người anh kia của em vô cùng đáng tin cậy, anh ấy đã nhận định đó là chị, còn giới thiệu chị với người trong nhà, chắc chắn anh ấy muốn cưới chị về.”

“Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ em đổi cách gọi là phù hợp.”

Thấy cô ấy vui vẻ nói, cộng với việc Chu Tiễn Nam không ở đây, Nam Khuê không biết bây giờ có nên nói ra sự thật hay không.

Suy đi nghĩ lại, cô quyết định vẫn nên thương lượng với anh ấy thì hơn.

Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu cười.

“Đúng rồi, chị dâu, gần đây mẹ em rất muốn gặp chị, đã nói với anh em nhiều lần rồi nhưng anh ấy luôn nói chị quá bận, không có thời gian, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay em đã gặp chị rồi thì chị đến thăm mẹ em chút đi.”

“Mẹ em thấy chị nhất định sẽ rất vui, ngay cả bệnh cũng sẽ tốt hơn đó.’

Chu Phượng Kiều kéo tay Nam Khuê.

Nam Khuê chỉ có thể gật đầu: “Được, nhưng mà chị đến tay không thì cũng không tốt lắm, em chờ một chút, chị…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Chu Phượng Kiều cười cắt ngang: “Chị dâu, không cần đâu, người nhà chúng em không phải người quan tâm nghi thức xã giao, chỉ cần chị đền là mẹ em đã vui rồi, không cần mang quà cáp gì đâu.”

“Hơn nữa đối với bà ấy mà nói, chị chính là món quà tốt nhất rồi, khắp thế giới cũng không còn món quà tốt hơn chị, chị không biết sao, mẹ em muốn con dâu đến phát điên rồi.”

“Cho nên chị đến là được.”

Cuối cùng Nam Khuê bị cô ấy kéo vào thang máy.

Sau lưng cô cách đó không xa.

Lâm Tiêu lúng túng sờ mũi, sau đó nhìn Lục Kiến Thành, bất an nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này…?”

Vừa rồi cô gái mở miệng gọi một tiếng “chị dâu”, cậu ấy nghe thấy rất rõ.

Tổng giám đốc Lục thì không cần phải nói, chắc chắn nghe được rõ hơn so với cậu ấy.

Nhìn dáng vẻ đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng, nhíu mày, không giống dáng vẻ vui vẻ và hưng phấn lúc trước chút nào.

Rõ ràng, anh tức giận rồi.

Cũng ghen rồi.

“Tổng giám đốc Lục, chúng ta vẫn đi tìm cô Nam Khuê sao?” Lâm Tiêu lại hỏi.

“Vì sao không?”

Lục Kiến Thành nhíu mày, đi theo sát các cô lên thang máy.

Càng thế này thì càng phải đi tuyên bố chủ quyền của mình hơn.

Trong thang máy, Chu Phượng Kiều nhận điện thoại, Nam Khuê lập tức nắm lấy cơ hội gửi WeChat cho Chu Tiễn Nam: “Cấp cứu giang hồ, tôi mới ngẫu nhiên gặp em gái anh trong bệnh viện, bây giờ cô bé đang kéo tôi đi chào mẹ anh.”

“Cấp cứu, cấp cứu!”

Nam Khuê gửi xong lập tức cất điện thoại.

Lúc đến phòng bệnh, Nam Khuê vẫn căng thẳng như cũ.

Chu Phượng Kiều vào phòng bệnh trước, cô ấy kéo tay Mộc Uyển, vẻ mặt vừa nũng nịu vừa hưng phấn: “Mẹ, con vừa xuống tầng đã có thu hoạch bất ngờ, đoán xem con đưa ai về gặp mẹ?”

“Tiễn Nam? Hay là chị con?”

“Không phải, đều không phải, mẹ đoán lại đi.”

Mộc Uyển đoán mấy lần, Chu Phượng Kiều đều lắc đầu.

Lúc này Nam Khuê gõ cửa một cái, sau đó đi vào.

Thấy cô, ánh mắt Mộc Uyển sáng lên, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Trên mặt bà ấy cũng mang theo ý cười: “Ôi chao, Nam Khuê, là con sao, dì thật không ngờ Kiều Kiều lại mang con đến.”

“Thật ra sau khi tỉnh lại dì vẫn muốn gặp con, nhưng Tiễn Nam nói gần đây con bận bịu cho nên dì vẫn không tiện gọi con đến.”

“Xin lỗi dì, lâu vậy mới đến thăm dì.”

“Đâu có, con vừa đến dì đã thấy vui.”

Chu Phượng Kiều lập tức chuyển ghế đến sau lưng Nam Khuê: “Chị dâu, chị ngồi đi!”

“Cảm ơn!”

Mộc Uyển cẩn thận nhìn Nam Khuê một vòng, đau lòng nói: “Xem ra gần đây con đúng là rất bận, gầy đi không ít rồi, chờ xong khoảng thời gian này để Tiễn Nam xin nghỉ đưa con ra ngoài chơi một chuyến, ăn nhiều đồ ăn ngon một chút, chúng ta lại dưỡng lại.”

Nhìn người một nhà họ nhiệt tình như vậy, trái tim Nam Khuê cảm thấy đắng chát.

Hơn nữa bây giờ cô còn cảm thấy vô cùng áy náy.

Họ thật sự xem cô là người một nhà, vậy mà cô lại lừa các cô.

Càng nghĩ như vậy Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu.

Hiện tại cô chỉ hi vọng Chu Tiễn Nam sớm thấy tin nhắn của cô, sau đó chạy đến giải thích tình huống của hai người cho rõ ràng.

“Dì, con nghe Tiễn Nam nói cuộc phẫu thuật rất thành công, dì cũng bình phục rất tốt, bây giờ dì có cảm giác thế nào?” Nam Khuê nói sang chuyện khác.

Mộc Uyển nghe xong, hiền hòa gật đầu: “Nói đến chuyện này dì thật sự muốn tự mìn nói cảm ơn con một tiếng, Tiễn Nam đã nói cho dì biết chuyện giáo sư Phòng là con giúp một tay.”

“Nếu như không có giáo sư Phòng tham gia thì cuộc phẫu thuật này của dì chắc chắn sẽ không thành công như vậy.”

“Cho nên dì thật sự cảm ơn con, con là cô bé ngoan, may mà Kiều Kiều vừa xuống đã gặp con, nếu không ngày mai dì ra viện rồi sẽ không gặp được con.”

Nam Khuê dịu dàng trả lời: “Dì, dì đừng nói như vậy, có thể giúp dì con đã rất vui rồi.”

“Hơn nữa con thấy dì rất giống mẹ con, dì cho con cảm giác rất giống mẹ mình.”

“Mẹ con? Vậy sau này có thời gian nhất định dì sẽ gặp bà ấy, chắc chắn đó là một người phụ nữ thông minh ưu nhã, ôn nhu xinh đẹp, thế nên mới có thể dạy được một cô gái dịu dàng khiến người khác yêu thích như vậy.”

Nam Khuê hạ mắt, giọng có chút sầu não: “Mẹ con mất mấy năm rồi.”

“Thật xin lỗi Nam Khuê, dì nhắc đến chuyện buồn của con rồi.”

Nam Khuê lắc đầu, kiên cường cười nói: “Dì, không sao cả, dì đừng tự trách, con có hình của mẹ con, con vẫn luôn giữ trong điện thoại di động, dì muốn nhìn không ạ?”

“Được, dì nhìn một chút.” Mộc Uyển gật đầu.

Nam Khuê mở ảnh của mẹ, sau đó đưa điện thoại di động cho Mộc Uyển.

Thấy ảnh chụp, Mộc Uyển lập tức nghi ngờ: “Ồ? Bức ảnh này, hình như dì nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?”

Đọc truyện chữ Full