TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 306: Nam Khuê bị trói rồi

Nhìn Hạ Nhu, Phương Thanh Liên lại vươn tay: “Xin chào, chính thức quen biết một chút, tôi tên là Phương Thanh Liên, chuẩn xác mà nói, tôi là bạn gái cũ của Lục Kiến Thành chứ không phải bạn gái hiện tại.”

“Bạn gái cũ?” Hạ Nhu không vươn tay, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.

Phương Thanh Liên lại giật giật tay mình, lần này, cuối cùng Hạ Nhu đưa tay bắt lấy tay cô ta.

“Dì Hạ, tôi nghe nói dì muốn Nam Khuê làm con dâu của dì, vậy dì phải cố lên, nếu không…”

Nói đến đây, Phương Thanh Liên cố ý nói lấp lửng.

“Nếu không cái gì?”

Quả nhiên, Hạ Nhu nhanh chóng trúng chiêu.

“Nếu không, cô ta sẽ kết hôn với Kiến Thành.”

“Bọn họ sẽ tái hôn? Không phải họ đã chia tay rồi sao?” Mặt Hạ Nhu chợt trở nên lo lắng.

Phương Thanh Liên cố ý nói: “Dì Hạ, xem dáng vẻ của dì chẳng lẽ còn chưa biết sao? Gần đây nha, bọn họ đã là tình chàng ý thiếp nồng nàn, dựa theo dáng vẻ mặn nồng này cứ tiếp diễn, phục hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Nếu như bọn họ kết hôn, vậy con trai dì sẽ không có bất kỳ cơ hội nào?”

Tuy rằng trong lòng đã sóng to mãnh liệt, nhưng trên mặt Hạ Nhu vẫn bình tĩnh.

“Sao cô biết những chuyện này? Sao lại giúp tôi?”

“Dì, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta đều người trên một con thuyền, dì muốn Nam Khuê, mà tôi thì muốn Kiến Thành, chúng ta đều muốn đạt được mục đích của mình.”

“Không ngờ cô si tình như vậy, chia tay lâu như vậy, mà vẫn còn si tình.”

“Ai nói không?”

Nói xong, khóe miệng Phương Thanh Liên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Chỉ là nụ cười kia, nhìn kỹ lại làm cho sống lưng người ta lạnh lẽo.

Lấy điện thoại di động ra, Phương Thanh Liên mở mã QR WeChat của mình ra: “Nên nói tôi đã nói rồi, nếu dì có hứng thú, có thể kết bạn với tôi, nếu như không có hứng thú, cũng có thể lập tức đuổi tôi xuống.”

Hạ Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

Không thể không nói, trong lòng Phương Thanh Liên cũng rất cao thỏm.

Ngay khi cô ta cho rằng Hạ Nhu khinh thường sự giúp đỡ của cô ta, bà ta lại lấy điện thoại ra thêm wechat của cô ta.

Sau khi thêm wechat, Phương Thanh Liên cảm thấy mỹ mãn xuống xe.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là Giáng sinh, còn vài ngày nữa là tết Dương lịch.

Năm mới sắp bắt đầu.

Nghĩ đến năm mới, Nam Khuê tràn đầy kỳ vọng.

Vốn dĩ, Tết Nguyên Đán cô muốn ở bên cạnh anh ngắm pháo hoa, rộn ràng tiếng cười. vạn gia pháo hoa, tiếng cười nói nồng đậm nhất đồng ý ở cùng một chỗ với anh.

Tuy nhiên, anh không thể chờ đợi.

Cô cũng chờ không được.

Vì vậy, cô dự định trước.

Ngày đầu năm mới, cô đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành từ rất sớm.

“Buổi tối anh có thời gian không?”

“Chỉ cần là em, đều có thời gian.” Anh nói.

“Vậy chúng ta cùng nhau trải qua năm mới, chín giờ tối, em ở quảng trường ** chờ anh.”

“Được.”

Cúp điện thoại, hai người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc và sung sướng nồng nàn.

Bởi vì trong lòng vẫn luôn nhớ tới đêm giao thừa của hai người, tâm trạng cả ngày của Nam Khuê đều rất kích động.

Buổi chiều ít người hơn, vẫn còn rất thư thái.

Bây giờ cô đã có thể đến khám một số bệnh nhân một cách độc lập.

“Số 120”, khi gọi đến số cuối cùng, trong lòng Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm, người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Bệnh nhân cuối cùng, rốt cuộc đã kết thúc.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bệnh nhân trước mắt, cô một lần nữa đau đầu xoa trán.

“Dì, dì đã liên tục tới đây một tuần rồi, con cũng làm kiểm tra toàn diện cho dì, kiểm tra thân thể chi tiết, trái tim của dì quả thật rất khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có.”

“Về phần nhịp tim dì nói tăng nhanh, có khi không thở nổi, có thể là có liên quan đến hoàn cảnh và cảm xúc của dì.”

Hạ Nhu cười dịu dàng: “Tiểu Khuê à, dì không có ý gì khác, dì chỉ muốn đến thăm con.”

“Dì, con cảm ơn lòng tốt của dì, nhưng con đã nói rất rõ ràng, con có bạn trai rồi, con cũng có người mình thích, con và Quý viện thật sự không có khả năng, không chỉ có con, Quý viện cũng không có chút hứng thú nào với con.”

“Dì thay vì lãng phí thời gian trên người con, không bằng đi xem các cô gái ưu tú khác.”

Ai ngờ, Hạ Nhu vô cùng kiên định: “Không, di chỉ nhìn trúng một mình con.”

Nam Khuê đau đầu gọi điện thoại cho Quý Dạ Bạch.

Hai phút sau, Quý Dạ Bạch đã đi xuống.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Mẹ như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bác sĩ Nam Khuê, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của bệnh viện chúng con.”

Hạ Nhu không phục nhìn về phía anh: “Ảnh hưởng ở đâu, mỗi lần mẹ đều là người tới cuối cùng.”

“Được, nếu như mẹ kiên trì, tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ, sau này mẹ cũng không mong lấy được số khám của Nam Khuê nữa.”

Thấy Quý Dạ Bạch cứng rắn như vậy, Hạ Nhu cũng sợ, lập tức yếu thế nói: “Được rồi, mẹ cũng không có ý gì khác, chính là muốn đến thăm con bé nhiều hơn vài lần, nếu hai đứa đều không thích, sau này mẹ không đến nữa là được rồi.”

“Hôm nay cũng đã muộn rồi, con đưa Tiểu Khuê về đi.”

“Dì, không cần, con có thể tự mình về được.” Nam Khuê lập tức từ chối.

Hạ Nhu kiên trì: “Vẫn nên để Dạ Bạch đưa con về đi, một cô gái như con về nhà một mình không an toàn lắm.”

“Được, con đưa cô ấy trở về, mẹ cũng về trước đi.” Quý Dạ Bạch nói.

Lúc này Hạ Nhu mới rời khỏi phòng làm việc của Nam Khuê.

Thấy bà ta rời đi, Nam Khuê lại hít sâu một hơi, đồng thời nhìn về phía Quý Dạ Bạch: Anhkhông nói rõ ràng với mẹ anh sao?”

“Nói rồi.”

“Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi có bạn trai rồi, vì sao bà ấy lại cố chấp như vậy? Coi như tôi cầu xin Quý viện, anh mau có bạn gái đi, tha tôi đi!”

“Ừm, tôi sẽ xem xét.” Quý Dạ Bạch gật đầu, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Mau thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô về.”

“Đừng.” Nam Khuê trực tiếp từ chối: “Tôi biết anh vừa rồi là vì đồng ý cho có lệ với mẹ anh, không cần tuân thủ hoàn toàn như vậy, tôi có thể tự mình trở về, hơn nữa tôi đã có hẹn rồi.”

“Cô cảm thấy, mẹ tôi không nhìn thấy tôi đưa cô đi cùng, bà ấy sẽ rời đi?” Quý Dạ Bạch hỏi.

Nam Khuê: “…”

“Được rồi, vậy tôi ngồi vào trong xe anh, chạy vài phút sau anh cứ tùy tiện thả tôi ở một cửa tàu điện ngầm là được.”

“Ừm.”

Tuy rằng hai người không có gì, nhưng lo lắng bị người khác bàn luận, cho nên vẫn tương đối cẩn thận, một trước một sau đi đén bãi đỗ xe dưới hầm.

Nam Khuê đi xuống trước, còn Quý Dạ Bạch xuống trễ vài phút.

Ánh sáng trong tầng hầm có chút ảm đạm, Nam Khuê bình thường rất ít xuống đây, cho nên cũng không quá quen thuộc.

Chỉ cần đi được vài bước, đột nhiên, cổ tay kéo căng.

Bất ngờ này lập tức dọa Nam Khuê, cô mở miệng ra, vừa định kêu lên.

Giây phút sau, miệng mũi đã bị người ta hung hăng che lại, một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tiếp theo, cô bị người ta trùm đầu, kéo vào một chiếc xe.

Quý Dạ Bạch đi theo, lại không thấy Nam Khuê.

“Nam Khuê…”

Anh ta mở miệng gọi lớn tiếng, nhưng trong gara lớn như vậy căn bản không có bất kỳ phản hồi nào.

“Nam Khuê…”

Lại gọi một tiếng, trong lòng Quý Dạ Bạch nhất thời hiện lên một dự cảm vô cùng không tốt.

Lấy điện thoại di động ra, anh ta vừa định gọi điện thoại thì thấy một chiếc xe màu đen chạy qua trước mắt anh ta.

Mà người bị trói trong xe, tuy rằng bị trùm đầu, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã có thể khẳng định, người đó nhất định là Nam Khuê.

Đọc truyện chữ Full