TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 312: Nam Khuê đi rồi

Chung quy lại anh vẫn sẽ để ý.

Nam Khuê ôm lấy hai chân, lẻ loi ngồi dưới đất.

Nước mắt cứ không ngừng chảy xuống.

Tóc cô rối tung hết lên, nhưng mà cô cũng không có tâm trạng để sửa sang lại.

Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành rời giường và làm bữa sáng, đều là món yêu thích của Nam Khuê.

Nhưng mà anh ngồi dưới phòng khách đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô đi xuống. . Hãy 𝙩ì𝑚 đọc 𝙩𝑟ang chính ở ++ T 𝑟 ù 𝑚 T 𝑟 𝓊 y ệ n﹒ⅴn ++

Ban đầu anh còn tưởng rằng tối hôm qua cô ngủ quá muộn, hơn nữa tâm trạng không được tốt nên mới ngủ thêm một chút.

Nhưng cứ đợi mãi, thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lục Kiến Thành càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cuối cùng, anh không thể đợi thêm được nữa và đi thẳng lên tầng.

“Khuê Khuê…”

Cốc cốc, anh gõ cửa, nhưng bên trong không có người hồi đáp.

“Khuê Khuê, trả lời anh, hoặc là mở cửa cho anh.” Lục Kiến Thành lại gọi.

Nhưng vẫn không có ai trả lời anh.

Không thể đợi thêm được nữa, anh nhấc chân lên và đá cửa ra.

Khi vừa bước vào, trong lòng Lục Kiến Thành đã dâng lên một dự cảm không lành.

Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, sẽ không đâu.

Nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không một bóng người, anh vẫn sụp dổ.

Lại đi vào bên trong, chăn trên giường đã được gấp lại, giường đệm chỉnh tề không vương một hạt bụi, và cũng không còn bóng dáng cô trong phòng nữa.

“Khuê Khuê, tại sao phải đi chứ?”

Anh ngẩng đầu, trái tim đau đến rỉ máu.

Bỗng, anh vừa chạy xuống dưới tầng vừa gọi điện cho Nam Khuê.

Nam Khuê vừa đi đến cổng bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Lục Kiến Thành.

Nhìn hai chữ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô nghẹn ngào.

Lý do cô chọn rời đi sớm và lặng lẽ như vậy là vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Nếu anh đã để ý thì dù cô có bao nhiêu lý do, bao nhiêu cái cớ đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì.

Cúp điện thoại, Nam Khuê để máy về chế độ im lặng rồi bỏ máy vào túi.

“Xin lỗi, Kiến Thành, em yêu anh, nhưng nếu không thể cho anh một con người hoàn chỉnh thì em tình nguyện rời khỏi cuộc sống của anh.”

Hơn nữa chuyện này cô cũng chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Hôm nay, lần đầu tiên cô đến muộn.

Khi đến bệnh viện, Nam Khuê không đi đến phòng làm việc ngay.

Thay vào đó, cô đến viện điều dưỡng phía sau bệnh viện.

Vào lúc chín, mười giờ, khi mặt trời ấm áp và chói chang nhất, Nam Khuê mới vừa bước vào vườn hoa đã cảm nhận được sự tươi mát của ánh mặt trời chiếu xuống nơi đây.

Đây là ánh nắng mà bình thường cô không thể tận hưởng trong bệnh viện, vì vậy bây giờ cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, cũng cực kỳ thoải mái.

Bên cạnh vừa hay có một chiếc ghế gỗ dài, cô liền ngồi xuống một lúc.

Cô dùng một tay chống cằm, một tay tùy ý đặt bên người.

Suốt nửa tiếng đồng hồ, cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát dòng người qua lại.

Nhưng thật ra, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, là đang nhìn dòng người trước mặt hay phong cảnh trước mắt.

Hoặc là chỉ đang ngẩn ngơ, nhìn những thứ mơ hồ.

Nhưng nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên nước mắt cô lại không nhịn được mà chảy xuống.

Có lẽ cô đã quá nhập tâm, lúc này đây, ngay cả cô cũng không nhận ra.

Cho đến khi một giọng nói nhỏ nhẹ và dễ thương vang lên bên tai cô: “Mẹ ơi, hình như dì đó đang khóc, dì ấy khóc thật đau lòng!”

“Vậy Manh Manh có muốn đi an ủi dì ấy một chút không? Mẹ đứng ở đây chờ con.”

“Dạ.”

Nghe cuộc nói chuyện của họ, Nam Khuê mới nhận ra khuôn mặt mình lúc này đã lạnh băng, nước mặt rơi đầy mặt.

Cô lập tức duỗi tay ra, hoảng loạn lau đi hết.

Lúc này, cô bé bước tới, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đưa tờ khăn giấy cho cô: “Dì ơi, cho dì khăn giấy này, mẹ bảo cháu tới an ủi dì.”

Nói rồi, cô bé một tay chống ghế, tay kia nắm lấy ghế, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.

Sau đó tỏ vẻ trưởng thành nhìn về phía Nam Khuê: “Dì à, dì xinh đẹp như vậy, nếu khóc trông sẽ rất khó coi.”

Những lời này rất quen thuộc.

Đúng vậy, anh cũng đã từng nói.

Anh cũng đã từng dịu dàng nói: Ngoan, Khuê Khuê đừng khóc, khóc lên sẽ không xinh đẹp nữa.

Nhưng bây giờ, rõ ràng chỉ mới hai ngày, thời thế đã thay đổi, cô không thể ở bên cạnh anh nữa.

“Dì ơi, có phải dì gặp phải chuyện buồn gì không, mẹ cháu nói, cho dù chuyện có buồn đến đâu thì cũng sẽ qua thôi.”

“Manh Manh cũng rất thích khóc, cũng gặp phải rất nhiều chuyện buồn, ừm…” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói với giọng điệu dễ thương: “Ví dụ như chiếc váy nhỏ yêu thích của cháu bị bẩn, cháu và người bạn thân nhất của cháu cãi nhau, cháu bị cha mẹ phê bình…”

“Nhưng mà chỉ cần ăn chút đồ ăn vặt ngon, ngủ thêm một giấc nữa, sáng hôm sau tỉnh lại sẽ lại tốt thôi.”

Nam Khuê lau nước mắt, không nhịn được mà mỉm cười nhìn cô gái nhỏ: “Thích ăn như vậy, vậy Manh Manh chắc chắn là một tiểu tham ăn rồi.”

“Dì ơi, cách này thật sự rất tốt, dì nhất định phải thử xem!”

Nam Khuê duỗi tay, âu yếm xoa đầu cô bé: “Được, dì hứa với con, nhất định dì sẽ thử.”

“Vậy thì Manh Manh chúc dì sớm vui vẻ và hạnh phúc trở lại.”

Nói xong, cô bé đứng dậy nắm tay mẹ rồi vẫy tay chào về phía cô: “Dì ơi, tạm biệt!”

“Được, Manh Manh, tạm biệt!” Nam Khuê cũng mỉm cười và vẫy tay với cô bé.

Đồng thời, cô nhìn người mẹ bên cạnh cô bé: “Cảm ơn cô, Manh Manh thật sự vừa hiểu chuyện vừa dễ thương.”

Không thể không nói, nghe được những lời của cô bé, tâm trạng của Nam Khuê cũng tốt lên không ít.

Đúng vậy, ăn.

Có lẽ ăn chút gì đó tâm trạng của cô sẽ thực sự tốt hơn, lát nữa từ chức sẽ có dũng khí hơn.

Nam Khuê nghĩ ngay đến quán cà phê ở tầng dưới, nơi đó không chỉ có thể uống cà phê mà còn phục vụ nhiều món tráng miệng phong phú.

Lúc này, có vẻ cô nên ăn một chút đồ ngọt.

Nói là muốn ăn một chút đồ ngọt để điều chỉnh tâm trạng nhưng vừa vào đến bên trong, Nam Khuê lại không muốn ăn đồ ngọt nữa mà chỉ muốn uống một chút gì đó đăng đắng.

“Một ly cà phê espresso kiểu Mỹ, không thêm đường, cảm ơn!” Nam Khuê nói.

Espresso vốn đã rất đắng, nếu không cho đường thì không tưởng tượng được sẽ đắng thế nào.

Vì vậy, người phục vụ có chút không chắc chắn nên hỏi lại: “Thưa cô, thật sự không cần thêm đường sao?”

“Ừ, không cần đâu, cảm ơn.”

“Mang đi sao?”

“Mang đi.”

“Được, vậy cô chờ chút.”

Sau khi đợi ở quầy thu ngân vài phút, Nam Khuê đã lấy được cà phê.

Xoay người, vừa định quay về, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, đúng lúc này có một người hấp tấp chạy đến, thô bạo xông vào.

Anh ta xông thẳng đến bên cạnh Nam Khuê.

Vì không kịp đề phòng nên hơn một nửa ly cà phê trong tay Nam Khuê bị đổ ra ngoài.

Bắn lên người cô một ít, nhưng vẫn ổn, đa số đều bắn lên người đàn ông kia.

Người đàn ông đương nhiên không chịu phục, thấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: “Cô không có mắt sao, đây, cô nhìn xem, bắn hết cà phê lên người tôi rồi.”

“Tôi nói cho cô biết, bộ quần áo này tôi mua một vạn đấy. Hôm nay cô đụng phải tôi cũng xem như may mắn, thấy cô trông xinh đẹp nên tôi nhân từ, chỉ cần đưa 500 tệ đền bù là được.”

Tâm trạng Nam Khuê rất sa sút, cơ thể cũng có chút không thoải mái.

Càng không muốn bị tên đàn ông này giữ lại, nghe anh ta hùng hùng hổ hổ nói, bỗng nhiên lại thành tâm điểm sự chú ý của mọi người.

Lúc này, cô chỉ muốn bỏ tiền ra để giải tai ương.

Vì vậy, không cần suy nghĩ nhiều, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chuyển khoản.

Nhưng mà, đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Chờ một chút, không thể đưa.”

Đọc truyện chữ Full