TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 317: Thân thế của Quý Dạ Bạch

“Dù nói lại lần nữa vẫn là những lời như vậy, tôi và Nam Khuê đã sớm có những chuyện giữa vợ chồng với nhau rồi.”

Những lời của Quý Dạ Bạch giống như mũ dao khoét sâu vào trái tim Lục Kiến Thành, khoét tới mức máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.

Không nhịn được nữa, anh ghìm Quý Dạ Bạch lại, điên cuồng đấm xuống từng quyền một.

Đầu tiên là khoé miệng, rồi trên mặt.

Đấm xong hai quyền thì khoé miệng Quý Dạ Bạch đã rướm đầy máu rồi, nhưng anh ta vẫn không đánh trả, chỉ đứng thẳng người lên, lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó cười lạnh nhìn Lục Kiến Thành:

“Cho dù anh có đánh chết tôi thì cũng không thay đổi được sự thật đó.”

“Vậy tao sẽ đánh chết mày.” Lục Kiến Thành gần như nghiến chặt răng rít ra câu đó.

Dứt lời anh đạp Quý Dạ Bạch nằm rạp xuống đất. Đồng thời nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, Quý Dạ Bạch cũng không phải người sẽ để mặc người ta đánh mình, anh ta phản kháng lại dữ dội.

Rất nhanh sau đó hai người xông vào đánh nhau, những vị khách khác trong quán nhìn thấy cảnh này đều vội vàng bỏ đi.

Đến cả nhân viên quán thấy thân thủ hai người đều không bình thường, đánh nhau lại xung như vậy nên cũng không dám đến gần.

Đột nhiên một âm thanh kịch liệt vang lên, Lục Kiến Thành nhấc chiếc ghế lên, trực tiếp đập thẳng vào lưng Quý Dạ Bạch. Trong khoảnh khắc đó gần như có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, Quý Dạ Bạch nôn ra một ngụm máu lớn, cả người chật vật nằm rạp trên mặt đất.

Nam Khuê chỉ đi vào nhà vệ sinh một chuyến, khi quay ra đã nhìn thấy một màn này.

Lúc đầu cô còn tưởng mình hoa mắt rồi. Dựa theo dự liệu của cô, đợi sau khi Quý Dạ Bạch giải thích rõ ràng với Lục Kiến Thành thì chuyện này cũng kết thúc rồi, cô và Kiến Thành cũng sẽ có một bắt đầu mới.

Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ được chuyện này lại vượt quá dự tính của cô, hoàn toàn không phát triển theo hướng cô suy nghĩ.

Hai người đánh nhau rất hung ác, Nam Khuê không dám chậm chễ một giây nào lập tức đẩy cửa ra, điên cuồng chạy qua đó.

Khi chạy đến Lục Kiến Thành đã đè Quý Dạ Bạch nằm rạp dưới đất rồi, hai mắt anh đỏ ngầu, cả người giống như một con sư tử đang nổi điên vậy, không còn lại chút lý trí nào.

Còn Quý Dạ Bạch đang nằm bò trên nền đất, hô hấp khó khăn, con ngươi mở rộng, nhìn giống như sắp ngạt thở vậy.

Nam Khuê vội vàng gọi to: “Kiến Thành, anh buông ra, mau buông ra, anh sắp bóp chết anh ta rồi.”

Vốn dĩ trong lòng Lục Kiến Thành đã bùng sẵn lửa giận rồi, bây giờ còn nghe thấy Nam Khuê xin xỏ giúp tên kia thì lại càng tức điên lên.

Không chỉ không buông lỏng tay mà anh càng tăng thêm lực.

Lúc này sắc mặt Quý Dạ Bạch đã trắng nhợt như tờ giấy rồi, ánh mắt anh ta cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nam Khuê sợ hãi, vừa gọi to vừa đến tách cánh tay Lục Kiến Thành ra: “Kiến Thành, anh mau buông tay, anh bình tĩnh một chút được không?”

“Anh nói cho em biết có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Cô quen biết anh bao nhiêu năm chưa từng thấy dáng vẻ này của anh. Đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy, chắc chắn là có lý do, sẽ không vô duyên vô cớ mà anh trở nên như vậy.

“Kiến Thành, em xin anh, anh bình tĩnh một chút, buông tay ra có được không?” Nam Khuê chua sót cầu xin, nhưng cô cũng chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên anh, không dám chọc giận Lục Kiến Thành nữa.

Cô sợ, sợ nhỡ đâu Quý Dạ Bạch chết rồi, Kiến Thành sẽ phải mang tội danh giết người.

Anh là ai?

Đường đường là người thừa kế của Lục gia, tổng tài Lục thị, anh còn có tương lai tốt đẹp, lộng lẫy nhất, sáng sủa nhất, cuộc đời dài đằng đẵng như vậy anh không thể bị gán với hai chữ ‘sát nhân’ được.

Nhưng cả người Lục Kiến Thành đều đang bùng lửa giận. Anh căn bản không có cách nào bình tĩnh lại nghĩ đến những lời của Nam Khuê được.

Thế nên, những lời Nam Khuê nói ra lọt vào tai anh lại biến thành một nghĩa hoàn toàn khác.

“Em quan tâm tên kia như vậy?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê với đôi mắt lạnh lẽo.

Nhìn đôi mắt, Nam Khuê cảm thấy trái mình đau muốn chết, cô lắc đầu cố gắng giải thích: “Không phải đâu, Kiến Thành, không giống như anh nghĩ đâu, em chỉ vì…”

Nhưng Nam Khuê còn chưa kịp nói xong đang bị ngắt lời.

“Đủ rồi, anh không muốn nghe.”

Nói xong, anh buông Quý Dạ Bạch ra, sau đó quay người rời đi như cơn gió.

Cả quá trình anh không nhìn Nam Khuê thêm lần nào nữa.

Cái loại lạnh nhạt vô tình đó khiến trái tim Nam Khuê như có mũi tên sắc bén xuyên qua, khắp nơi đều là máu, đau như có trăm ngàn lỗ thủng.

Cô khẽ đè tay lên lồng ngực, nơi đó thật là đau mà.

Nhưng mà cô không kịp đau, nhìn bóng lưng anh, Nam Khuê điên cuồng đuổi theo: “Kiến Thành, anh nghe em giải thích, vừa rồi không phải…”

Thế nhưng lời cô chỉ vừa nói được một nửa thì anh đã rời đi như cơn gió. Sau đó không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cô.

Trước mắt đột nhiên trở nên vắng vẻ hoàn toàn.

Không còn gì nữa rồi.

Chỉ còn có từng trận gió lạnh gào thét nối nhau rít qua. Dường như nơi hơi lạnh tràn vào không phải trên người cô mà là trái tim cô.

Từng đợt gió lạnh đều đau như muốn lấy mạng cô.

Nam Khuê ngồi sụp xuống, cũng không khống chế nổi bản thân nữa, cô ôm lấy cơ thể gầy yếu của mình.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Rõ ràng tất cả đều đang rất tốt, cô đã biết chuyện đó là hiểu nhầm, biết cô và Quý Dạ Bạch không xảy ra chuyện gì hết.

Anh cũng nói rồi, anh tin tưởng cô, còn đích thân đến đón cô về nhà. Vừa rồi khi từ nhà vệ sinh quay lại cô đã nghĩ xong rồi, nếu như lần này anh cầu hôn cô, nhất định cô sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Nhưng?

Mọi chuyện trước sau chỉ qua có mấy phút đồng hồ. Chỉ có mấy phút tại sao đột nhiên lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chứ?

Đến bây giờ cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mình lại bị vứt bỏ lại lẻ loi như vậy.

Hoặc là anh chưa từng tin lời cô, anh vẫn cho rằng giữa cô và Quý Dạ Bạch đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Thế nên là do anh để ý, anh vẫn để ý nhỉ!

Nếu không cô thật sự không tìm ra lý do nào bào chữa cho việc anh bỏ đi nữa.

“Ha…” Nam Khuê ngẩng đầu lên, nhếch môi cười một tiếng thê thảm: “Đàn ông mà, cuối cùng thì vẫn để ý.”

“Bọn họ thích đấy là cô gái sạch sẽ.”

Là do cô quá ngây thơ rồi! Không cần biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, hoặc chỉ cần ngủ trên cùng một chiếc giường thì đối với bọn họ mà nói đều như nhau cả.

Cô vuốt mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình khóc không nổi rồi. Nhưng nếu đã để ý như vậy, thì tại sao lại cho cô hy vọng, tại sao lại nói những lời đó cho cô nghe, khiến cô ghi tạc trong lòng chứ.

“Khuê Khuê, anh muốn chắc chắn nói với em, người anh cần là em, chỉ một mình em, không cần biết em trở thành dạng gì, cũng không cần biết em đã trải qua những gì, em đều là Khuê Khuê của anh, cũng là người mà anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời này.”

Những lời này vẫn còn đang ở trong điện thoại cô đây. Mới qua được bao lâu chứ?

Bây giờ xem ra, quả đúng là một trò cười.

Haha… đến cuối cùng đều là những lời dối trá.

Lục Kiến Thành loạng choạng chạy một mạch đi, cả người anh luống cuống mờ mịt đến cùng cực, trong lòng lại càng đau đớn như bị giày vò tâm can.

Trước đó Nam Khuê nói cô và người đàn ông đó không xảy ra chuyện gì, anh đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Quý Dạ Bạch, anh biết mình thua rồi.

Anh tin Khuê Khuê của anh, nhưng anh không thể tin được tên Quý Dạ Bạch kia.

Một thằng con trai của tiểu tam, một tên biết bao nhiêu năm đều dùng trăm phương ngàn kế muốn trả thù anh, hận không thể khiến anh càng đáng càng tốt, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?

Sao anh có thể nói Khuê Khuê của anh, anh và Quý Dạ Bạch vốn dĩ không phải người xa lạ.

Quý Dạ Bạch chính là con rơi bên ngoài của cha anh.

Đọc truyện chữ Full