TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 327: Cầu hôn một lần nữa

Nam Khuê kích động đi qua.

Lúc này một cô bé xinh đẹp cầm một bó hoa lớn đưa cho Nam Khuê.

Trong bó hoa có kẹp một tấm thiệp, bên trên có ghi mấy chữ: “Khuê Khuê, ngẩng đầu lên đi.”

Nam Khuê lập tức ngẩng đầu, lúc này bên tai cũng truyền đến một đợt cảm thán: “Nhìn kia, máy bay.”

Đúng lúc đó một tấm banner rơi xuống, bên trên viết mấy chữ thật to: “Bác sĩ Nam, xin hãy gả cho anh!”

Vải đỏ, chữ Khải màu trắng, nhìn vô cùng tầm thường nhưng vẫn khiến Nam Khuê rất cảm động.

Không vì gì cả, chỉ vì người cầu hôn là anh.

Là người mà cô vẫn luôn mong nhớ, là người cô muốn gả.

Bên tai đã vang lên tiếng hò reo của mọi người: “Bác sĩ Nam, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy!”

“Gả cho anh ấy đi bác sĩ Nam!”

Trong tiếng hò reo, Lục Kiến Thành đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô, sau đó anh quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Anh thâm tình nói: “Khuê Khuê, anh muốn chăm sóc em suốt đời, muốn mỗi ngày trước khi ngủ hay tỉnh dậy đều được thấy khuôn mặt của em, muốn tất cả vui buồn giận hờn sau này đều là vì em.”

“Em biết không? Anh vẫn luôn tự cho mình là thông minh, thậm chí anh còn nghĩ đến cảnh tượng cầu hôn rất nhiều lần, anh biết mình sẽ khác mọi người, sẽ ngập tràn màu sắc, nhưng em biết không? Cuối cùng anh phát hiện rằng chỉ có cách tầm thường nhất mới càng có thể thể hiện tình yêu của anh đối với em.”

Nam Khuê che miệng, vừa chảy nước mắt vừa không nhịn được mà cười ra tiếng: “Đúng là vô cùng tầm thường luôn đó, em còn tưởng rằng anh Lục sẽ rất lãng mạn cơ!”

“Xin lỗi em Khuê Khuê, anh vốn chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn, nhưng thời gian quá gấp, anh không chờ được nữa, Lâm Tiêu nói càng thường càng nhanh, càng tầm thường càng tốt, càng tầm thường càng ấn tượng.”

“Nếu em không thích, lúc về anh sẽ trừ tiền lương của cậu ta.”

Nam Khuê lập tức nín khóc, mỉm cười nói: “Em còn lâu mới độc ác như vậy, em không nói.”

“Được, chờ em đồng ý thì em chính là bà chủ, em nói gì là cái đó.”

Trên trời, Lâm Tiêu lúc này ngồi trên máy bay trực thăng đang điên cuồng hắt hơi.

“Hắt xì, chắc chắn là ý tưởng của mình quá tốt, tổng giám đốc Lục đã cầu hôn thành công nên đang khen mình, sau đó cuối năm tiền thưởng của mình sẽ được tăng thêm.”

Ừ, dù sao đó cũng là suy nghĩ của Lâm Tiêu mà thôi.

“Cho nên bây giờ, cô Nam Khuê xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện, tốt bụng, em có thể nể mặt cách cầu hôn vụng về này mà đồng ý gả cho anh không?”

Mặc dù tầm thường nhưng Nam Khuê muốn nói, cô vẫn rất được lợi.

Nước mắt không ngừng rơi, cô dùng sức gật đầu: “Được, em đồng ý.”

Khóe miệng Lục Kiến Thành lập tức nâng lên thành một nụ cười thỏa mãn, cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của Nam Khuê.

Viên kim cương to lập tức tỏa sáng dưới ánh mặt trời, rạng rỡ chói mặt, vô cùng mỹ lệ.

Ánh sáng tỏa ra từ viên kim cương gần như làm mọi người lóe mắt.

Lúc này ánh chiều tà nhẹ nhàng bao phủ.

Ánh cam bao phủ cả bầu trời, chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Nam Khuê và khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Thành.

Một buổi ráng chiều thay cho lời chúc phúc đẹp nhất.

Lục Kiến Thành đứng dậy ôm lấy Nam Khuê.

Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, tiếng chúc mừng như thủy triều ập đến: “Thật hạnh phúc, nhất định phải thật hạnh phúc đó!”

“Chúc bác sĩ Nam tân hôn hạnh phúc, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

Nam Khuê được Lục Kiến Thành ôm chặt vào lồng ngực, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, nghe nhịp tim anh đập.

Giờ phút này, thế giới của cô tràn ngập pháo hoa mỹ lệ.

Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác: Có được cả thế giới chính là thế này!

Có anh còn hạnh phúc hơn có được cả thế giới.

“Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành!”

Cô vẫn không kiềm chế được mà bật khóc.

Lúc này máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, gió nhẹ nhàng thổi, Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê, hai bàn tay đan xen vào với nhau, hai người đi đến chỗ máy bay.

Máy bay trực thăng nhanh chóng biến mất trên không trung.

Lúc mọi người nhìn lại thì đã chỉ còn một bóng hình xa xôi.

Khi ngồi lên máy bay, Nam Khuê lại lần nữa sợ ngây người.

Cả buồng phi cơ đều là hoa, đơn giản mà nói thì chính là thế giới hoa, mùi hoa đậm đặc khó quên quanh quẩn nơi chóp mũi.

Có rất nhiều loại hoa, đủ loại màu sắc, rất giống một vườn hoa.

Hơn nữa những đóa hoa này không chỉ đơn giản là đặt vào trong mà được trang trí vô cùng cẩn thận, nhìn rất đẹp mắt.

“Thật đẹp!” Nam Khuê không nhịn được mà cảm thán.

Nhưng vì quá nhiều hoa nên mùi hương quá nồng.

Do đang mang thai nên Nam Khuê không nhịn được mà nôn nghén.

Lục Kiến Thành nói Lâm Tiêu tìm một trường học có diện tích khá lớn, bọn họ thả những đóa hoa xinh đẹp từ không trung xuống cho bọn nhỏ.

Bọn nhỏ nhìn những đóa hoa xinh đẹp từ trên trời rơi xuống thì hưng phấn đến mức khua tay múa chân, tranh nhau chạy đến bắt hoa.

Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt lũ trẻ, Nam Khuê cũng cười rất vui.

Mấy đứa nhỏ lanh lợi nhận hoa tươi, lúc trông thấy Nam Khuê, bọn nhỏ đáng yêu hô lên: “Tiên nữ, oa, tớ thấy chị gái tiên nữ, chị ấy thật xinh đẹp nha!”

“Còn có cả anh trai hoàng tử nữa, anh trai hoàng tử vừa cao vừa đẹp trai nha!”

Hai người nắm tay nhau ngọt ngào cười.

Nhất là khi nhìn những đứa nhỏ như thiên sứ kia, nụ cười trên mặt Nam Khuê càng rõ hơn.

“Kiến Thành, anh nói xem, bé con của chúng ta sẽ đáng yêu như vậy sao?”

Lục Kiến Thành ôm cô từ sau, hai tay đặt lên bụng cô: “Ừm, không đúng, anh cảm thấy bé con còn đáng yêu hơn nhiều.”

Nam Khuê cười đáp lại anh: “Ừm, em cũng cảm thấy như vậy.”

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, lúc đầu Nam Khuê còn nghĩ rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa cô về nhà.

Kết quả sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, Lâm Tiêu lại rẽ sang một đường khác.

“Không phải đưa em về trước sao?” Nam Khuê hỏi.

“Lát nữa, trước tiên đưa em đến chỗ này trước.”

Cuối cùng xe dừng lại trước một con hẻm chật hẹp, đột nhiên Nam Khuê có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Khi xe đi qua ngõ nhỏ, nhìn thấy biệt thự trước mắt, Nam Khuê có chút không phản ứng kịp.

Đây không phải là tiệm Hán phục anh mang cô đến ngày trước sao?

“Đến đây sao? Không phải chúng ta đã ăn xong rồi sao?” Nam Khuê cười hỏi.

Lục Kiến Thành không nhịn được mà xoa mũi cô, cười nói: “Đúng là người mê ăn vặt, lúc nào cũng nghĩ đến ăn!”

“Ai nói lần trước anh dẫn em đến chỗ này ăn cơm chứ.”

“Vậy em có nhớ lần cuối cùng anh mang em đến đây để xem gì không?” Lục Kiến Thành hỏi.

Xem gì sao?

Nam Khuê lập tức nhớ lại, có cất một thứ, hình như còn có một cái…?

Rất nhanh trong lòng cô hiện lên đáp án vô cùng sống động.

Cô cảm thấy vô cùng kinh sợ, đột nhiên không dám suy nghĩ.

Đồ cưới sao?

Chẳng lẽ hôm nay anh mang cô đến đây để xem đồ cưới?

Lúc cô đang còn ngạc nhiên thì Lục Kiến Thành đã nắm lấy tay cô đi về phía trước, rẽ vào tiệm đồ cưới.

Vậy mà thật sự là đến xem đồ cưới, Nam Khuê lập tức sợ đến ngây người, cảm thấy được nuông chiều mà lo sợ, không thể tin được.

Đọc truyện chữ Full