TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 345: Dịu dàng gắn bó với nhau

Cùng Nam Khuê ăn sáng xong, Lục Kiến Thành lại vội vàng đến công ty. Lúc rời đi, Nam Khuê vẫn nhìn anh với vẻ không nỡ.

Gần như lúc xe anh vừa nổ máy thì khoé mắt cô đã đỏ hoe rồi. Nhưng anh vẫn phải cố tiếp tục chịu.

Lần xa cách này là ba ngày.

Nguyên cả ba ngày, hai người gần như chỉ gọi video trên wechat có hai lần. Nam Khuê biết anh bận bịu chuyện công ty, bây giờ chắc chắn là đang rối tung lên nên cô không chủ động làm phiền anh.

Buổi tối những ngày này cô vẫn như mọi khi, sau khi ăn cơm tối xong thì cùng Đông Hoạ đi dạo tiêu cơm.

Trên người về đột nhiên Nam Khuê nhíu mày lại ôm chặt lấy bụng.

“Khuê Khuê, cậu sao thế?” Cũng may Đông Hoạ phát hiện kịp thời.

“Hoạ Hoạ, tớ thấy bụng có hơi đau.” lời vừa dứt, cô đã cảm thế trên người truyền tới một cảm giác ẩm ướt.

Trong lòng cô lại có cảm giác không tốt lắm, Nam Khuê hốt hoảng: “Hoạ Hoạ, sao bây giờ? Tớ… tớ cảm thấy ướt ướt, hình như là chảy máu rồi.”

Vẫn may Đông Hoạ đủ bình tĩnh, cô nàng lập tức giữ chặt lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê cậu đừng hoảng, hít thở sâu vào, phải bình tĩnh lại trước đã, tớ gọi điện cho bác sĩ xem cô ấy nói thế nào.”

Vài phút sau, Đông Hoạ cúp điện thoại rồi nhìn Nam Khuê: “Tớ gọi điện thoại cho tài xế rồi, chúng ta đi bệnh viện trước.”

“Được.”

Nửa tiếng sau, hai người đến bệnh viện gần nhất. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong nói có dấu hiệu đẻ non, trái tim Nam Khuê như bị bóp nghẹt lại.

“Cô đừng căng thẳng, trước mắt lượng máu chảy ra cũng không quá nhiều, trước tiên phải truyền progesterone bảo vệ thai nhi đã, chỉ cần cầm máu kịp thời sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Bây giờ cô phải thả lỏng tinh thần, sở dĩ thai nhi không ổn định là do liên quan đến tâm trạng gần đây của cô, cô quá căng thẳng, cũng lo nghĩ quá nhiều rồi, phụ nữ mang thai cần giữ cho tâm trạng thật vui vẻ, cô căng thẳng như vậy, em bé sẽ cảm nhận được, còn phải ngủ đủ giấc và nghỉ ngơi thật tốt.”

Sau khi Nam Khuê nghe xong lập tức gật đầu: “Được, bác sĩ, tôi sẽ nghe lời bác sĩ, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm, trước tiên cứ nhập viện đã, một lát nữa sẽ đi truyền progesterone.”

“Được.”

Sau khi nhập viện xong, Nam Khuê cũng nhanh chóng đi truyền thuốc.

Nhìn từng giọt thuốc đang truyền vào người, trong lòng cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Đông Hoạ nhìn cô, do dự một lúc mới lên tiếng: “Khuê Khuê, cậu đã như vậy rồi hay là vẫn nên nói với Lục tổng đi.”

Không ngờ Nam Khuê lại trực tiếp lắc đầu, kiên định mà nói: “Không cần đâu, nếu như anh ấy biết mình bị bệnh chắc chắn sẽ lo lắng, bây giờ anh ấy đang xử lý chuyện của công ty đã đủ bận rộn rồi, tớ không muốn lại thêm phiền phức cho anh ấy.”

“Hơn nữa, tớ tin em bé nhất định sẽ mạnh mẽ, hai đứa nhất định sẽ không nỡ rời bỏ tớ đi đâu.”

Thấy Nam Khuê nghĩ thông, Đông Hoạ cũng thấy yên tâm hơn.

“Được, vậy mấy ngày này tớ sẽ tới chăm sóc cậu.”

“Cảm ơn cậu nhé Hoạ Hoạ.”

Trời về khuya, Nam Khuê truyền thuốc xong cũng ngủ thiếp đi. Đông Hoạ ngồi một bên trong cô, định đợi Nam Khuê truyền thuốc xong sẽ đi nghỉ ngơi.

Mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng sắp truyền xong thuốc, Đông Hoạ lập tức ấn nút gọi, nhắn y tá đến rút kim.

Kết quả ấn mấy lần cũng không có phản ứng, cô đứng dậy định đi đến quầy y tá. Đột nhiên cánh cửa bật mở ra.

Giây tiếp theo, vóc người cao lớn của Lục Kiến Thành tiến vào phòng. Nhìn thấy anh, Đông Hoạ sững người lại, bất ngờ hỏi: “Lục tổng, sao ngài lại tới đây?”

“Tài xế nói với tôi Khuê Khuê bị bệnh rồi, tôi đến thăm cô ấy.”

“Khuê Khuê sợ anh lo lắng, nói không muốn anh phân tâm, thế nên mới không nói với anh, nếu như anh đã đến rồi thì ở lại với cô ấy đi, tôi có thể thấy thật ra cô ấy rất cần anh ở bên cạnh.”

Dừng một lát, Đông Hoạ lại nói: “Thật ra cô ấy bị thai nghén rất nghiêm trọng, những ngày này gần như cứ ăn là nôn, nôn xong lại ăn, ngủ cũng không được ngon giấc, cả người đều gầy đi rất nhiều.”

“Nhưng có điều cô ấy không muốn anh lo lắng, thế nên vẫn luôn không để tôi nói với anh.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói những điều này với tôi.”

Đông Hoạ tìm y tá tới rút kim. Rút kim xong trong phòng chỉ còn lại Nam Khuê và Lục Kiến Thành.

Nhìn cô đang nằm trên giường, cả người gầy nhom, sắc mặt cũng nhợt nhạt, trong lòng Lục Kiến Thành đau lòng biết bao.

“Ngốc, nhiều chuyện như vậy sao lại giấu anh, không nói với anh chứ?” Lục Kiến Thành nắm lấy tay Nam Khuê.

Chỉ qua vài ngày mà thôi, cái nắm tay này anh mới phát hiện tay cô đã gầy đi rất nhiều, đến ngón tay cũng trở nên mảnh khảnh đi.

Lục Kiến Thành đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán cô, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên chân mày cô. Sau đó anh nắm lấy tay Nam Khuê ngủ thiếp đi bên giường cô.

Nhưng có lẽ bởi vì truyền nhiều thuốc nên hai giờ đêm Nam Khuê đã tỉnh lại rồi. Cô vô ý động ngón tay. Khi phát hiện ra bàn tay đã bị cái gì đó giữ lấy, hơn nữa còn rất ấm áp, cô lập tức thấy rất ngạc nhiên.

Lúc cô quay đầu sang liền nhìn thấy Lục Kiến Thành đang nắm lấy tay cô nằm bên cạnh giường. Lúc này cô liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, cực kỳ kích động.

“Kiến Thành…” cô nhẹ nhàng gọi tên anh, Nam Khuê cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, tiếp sau đó những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Có lẽ vì cổ họng đã khát khô rồi, nên căn bản cô gọi cũng không hề phát ra âm thanh gì.

Nhận thức được mình đang khóc, Nam Khuê liền muốn lau sạch đi. Vừa động ngón tay cô mới nhận ra anh vẫn nắm bàn tay cô, thế nên cô đã dừng động tác lại ngay.

Nhưng vì cử động rất nhẹ này, Lục Kiến Thành cũng đã phát giác ra rồi.

Anh ngẩng đầu lên, giương đôi mắt thâm trầm nhìn cô. Thấy khoé mắt cô có một lớp nước long lanh, trái tim anh lập tức trở nên đau nhói.

“Có phải rất khó chịu không? Sao lại khóc rồi?” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Nam Khuê lại càng thấy trong lòng mềm nhũn, dùng sức lắc đầu, cô cười: “Không phải, chỉ là không ngờ tới anh sẽ xuất hiện ở đây.”

“Sau này chuyện quan trọng thế này nhất định phải nói với anh, dù thế nào cũng không được giấu anh, nếu như khi em cần anh nhất mà anh lại không ở bên cạnh em, anh sẽ càng áy náy.”

“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, kích động đứng lên ôm chặt lấy Lục Kiến Thành. Anh cũng đem cô siết chặt vào lòng.

Cùng lúc tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng Nam Khuê: “Yên tâm, mẹ rất mạnh mẽ, thế nên con cũng phải mạnh mẽ, chúng nhất định sẽ không rời xa chúng ta đâu.”

“Vâng, em cũng tin tưởng chúng.”

Buổi sáng, bác sĩ đến phòng kiểm tra, hỏi Nam Khuê chút tình hình. Vốn dĩ Lục Kiến Thành đang ở một bên, kết quả lại có điện thoại gọi tới. Anh từ chối ngay.

Nhưng bên đó hình như đang rất vội, lại gọi thêm vài lần nữa.

Nam Khuê liền khuyên anh: “Bác sĩ đang ở đây, anh yên tâm đi, mau đi nghe điện thoại, chắc chắn mọi người đang có chuyện gấp tìm anh.”

“Vậy lát nữa em nói tình hình cho anh biết.”

“Vâng, anh đi đi.”

Lục Kiến Thành vừa đi, bác sĩ liền hỏi như thường lệ: “Cảm thấy sao rồi? hôm qua còn xuất huyết không?”

Nam Khuê lập tức nắm lấy tay bác sĩ, sốt ruột nói: “Vẫn còn đang xuất huyết, chồng tôi bây giờ đang rất lo lắng, nhưng mà công việc của anh ấy xảy ra chút vấn đề, tôi muốn nhờ bác sĩ tạm thời đừng nói cho anh ấy biết, đợi tôi khoẻ lên chút rồi, tôi sẽ đích thân nói với anh ấy.”

Đọc truyện chữ Full