TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 350: Lựa chọn là ở cô

“Cô thật bình tĩnh, chỉ hy vọng những gì tôi nói tiếp theo vẫn khiến cô bình tĩnh như vậy.”

Nam Khuê siết chặt hai tay, càng thêm dùng sức.

Lâm Tư Vũ nói tiếp: “Khi ông nội Lục quản lý công ty, ông ấy chú ý đến sự ổn định và vững chắc, vì vậy sự phát triển của tập đoàn Lục thị trong những năm qua tuy không nhanh nhưng lại rất ổn định.”

“Nhưng mà Kiến Thành dù sao cũng còn trẻ, hoạt bát và cương quyết, anh ấy đã kế thừa những tham vọng trước đây của ông nội Lục, và từ khi lên nắm quyền, anh ấy đã liên tiếp thực hiện nhiều hạng mục lớn, vì vậy công ty đang mở rộng rất nhanh chóng.”

“Trong hai năm qua, Lục thị lại liên tiếp thực hiện rất nhiều hạng mục hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ, mấy ngày nay mọi thứ trở nên rối ren, chuỗi vốn của công ty liên tiếp gặp khủng hoảng.”

“Cô chỉ biết tôi là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, nhưng chắc là cô không biết lĩnh vực kinh doanh chính của gia đình chúng tôi.”

Nghe những lời Lâm Tư Vũ nói, cùng với vẻ chắc chắn trong mắt cô ấy, Nam Khuê cũng đã đoán được đại khái.

“Không sai, chính là ngân hàng.”

Quả nhiên là vậy, không có gì ngạc nhiên.

“Cho nên Kiến Thành chủ động mời cô là hy vọng cô có thể giúp một tay cho việc vay vốn ở ngân hàng, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng đây không phải là một số tiền nhỏ, nhưng chỉ dựa vào tôi thì không giúp được, quyền quyết định nằm trong tay ông nội tôi.”

“Ông nội tôi vẫn luôn cố chấp, tuy rằng cha tôi và cha của Kiến Thành có chút giao tình, nhưng cha tôi cũng đã qua đời rất nhiều năm rồi, cho nên ông nội tôi tuyệt đối sẽ không vì một mối quan hệ nhỏ nhoi như vậy mà trả giá lớn như thế.”

Ngực hơi thắt lại, Nam Khuê hít một hơi thật sâu để giữ vững phong thái và tiếp tục hỏi.

“Vậy điều kiện của cô Lâm là gì? Gả cho Kiến Thành sao?”

“Để anh ấy làm cháu rể nhà họ Lâm, sau đó để ông nội cô có lý do giúp anh ấy, đúng không?”

Lâm Tư Vũ cười cười, vừa lòng nhìn về phía Nam Khuê: “Cô thật sự rất thông minh.”

“Tôi không phải là người hay ngại, vì vậy tôi đã bày tỏ nguyện vọng của tôi và ông nội tôi với Kiến Thành. Nhưng anh ấy không hề nghĩ ngợi mà đã trực tiếp từ chối tôi.”

“Anh ấy nói rằng người anh ấy thích là cô, hơn nữa đã cầu hôn cô, hai người sẽ sớm tổ chức đám cưới.”

“Cô Nam Khuê, theo như tôi biết, mẹ cô đã từng cứu ông nội Lục một mạng, mấy năm nay ông nội Lục vẫn luôn coi cô như cháu gái của mình. Tập đoàn Lục thị là do ông nội Lục và bà nội Lục cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng, cả đời dốc hết tâm huyết vào nó, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm nhìn nó phá sản? Hay để nó rơi vào tay đứa con riêng của nhà họ Lục sao?”

Nam Khuê không thể không thừa nhận rằng Lâm Tư Vũ có kỹ năng đàm phán đỉnh cao.

Và chắc hẳn cô ấy cũng đã điều tra rất tỉ mỉ về cô.

Nếu nói về những khó khăn phía trước, Nam Khuê đều có thể vượt qua.

Nhưng những câu nói vừa rồi như trực tiếp đâm thẳng vào tim cô.

Đúng vậy, ông nội!

Tập đoàn Lục thị là tâm huyết cả đời của ông nội.

Sao cô có thể nhẫn tâm làm ngơ được chứ?

“Chỉ cần cô ở đây một ngày nào nữa, Kiến Thành sẽ không đồng ý lời đề nghị của tôi. Nhưng nếu cô đi rồi thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Tôi sẽ không dùng âm mưu, cũng sẽ không dung mấy thủ đoạn hạ lưu, tôi đã cho cô quyền lựa chọn, còn lựa chọn thế nào đều tùy cô.”

Trên đường về nhà, Nam Khuê ngồi trong xe, vẫn luôn rất yên lặng.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt cô.

Những gì lóe lên trong tâm trí cô, toàn bộ đều là những khoảnh khắc trước kia cùng ông nội.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhấc máy, là Lục Kiến Thành gọi đến.

“Có phải đang tắc đường không? Sao em còn chưa về đến nhà?” Lục Kiến Thành lo lắng hỏi.

“Bỗng nhiên có hứng thú nên đi đến trung tâm mua sắm cạnh công ty anh dạo vài vòng.” Nam Khuê giải thích.

Lý do này rất bình thường, cho nên Lục Kiến Thành cũng không hoài nghi gì.

Khi về đến nhà, Nam Khuê không còn chút tâm trạng ngủ trưa nào.

Cô lên tầng và đi thẳng vào phòng của ông nội.

Mặc dù ông nội đã mất một thời gian, nhưng mỗi ngày bác Chu vẫn tự mình đến dọn dẹp.

Cho nên cả phòng không có một hạt bụi nào.

Cách bài trí và đồ đạc trong phòng cũng giống hệt như khi ông nội vẫn còn ở đó.

Vừa bước vào đến chỗ tủ cạnh giường đã thấy một bức ảnh lớn.

Bức ảnh này là ảnh chụp chung của cô, ông nội và Kiến Thành, ông nội đứng ở giữa, tuy tóc đã bạc nhưng nụ cười của ông vẫn rất rạng rỡ.

Đi sâu hơn vào bên trong là một chiếc ghế tựa.

Cô nhớ rằng khi ông nội ốm nặng, mỗi ngày ông đều dành gần như nửa ngày để ở đây.

Nhưng chỉ cần cô trở về, ông nội sẽ hăng hái ngồi dậy, rót một tách trà và tinh tế thưởng thức.

Vì để đem trạng thái tốt nhất của bản thân thể hiện trước mặt cô, không muốn cô lo lắng.

Đặc biệt là chiếc giường đó.

Nam Khuê vừa mới ngồi lên liền bật khóc.

Trong những ngày cuối đời, ở những giây phút cuối cùng.

Ông nội đã dành hết sự lo lắng cuối đời mình cho cô.

Thậm chí ông còn âm thầm lo cô cả quãng đường sau này.

Kể từ khi ông nội đưa cô về ngôi nhà này, bao nhiêu sự quan tâm và yêu thương của ông đều dành cho cô.

Từ trước đến giờ, đều là ông nội hy sinh vì cô.

Nhưng còn cô thì sao?

Nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa làm được gì cho ông nội.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng có cơ hội.

Nhưng cơ hội này lại phải dùng chính hạnh phúc của cô ra để đánh đổi.

Nam Khuê ngửa đầu, cô không biết phải lựa chọn như thế nào.

Trái tim cô đau, rất đau.

Những hoạt động quản lý của công ty, cô không hiểu nhiều lắm. Nhưng cô phải tìm hiểu kỹ càng một chút, nếu Lâm Tư Vũ làm to mọi chuyện lên thì sao?

Tìm Kiến Thành và mẹ chồng cô cũng vô ích.

Bởi vì họ không muốn làm cô lo lắng, vì để cô yên tâm dưỡng thai, bọn họ nhất định sẽ không nói cho cô biết tình hình thực tế.

Nhưng có một người sẽ biết, Quý Dạ Bạch.

Do dự một lúc, Nam Khuê vẫn gọi điện thoại cho anh ta.

Bất ngờ là, bên kia bắt máy rất nhanh.

“Không ngờ em lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, không hận tôi sao?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói rất bất ngờ.

“Hận, tất nhiên là hận.” Nam Khuê chém đinh chặt sắt nói.

“Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh, tôi nghĩ anh sẽ cho tôi đáp án.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn biết tình hình hiện tại của công ty như thế nào rồi?”

“Em không sợ tôi lừa em sao?”

“Không sợ.” Nam Khuê trả lời một cách chắc chắn: “Hạ Nhu hy vọng anh đoạt lấy tài sản của nhà họ Lục, có được tất cả của nhà họ Lục, cho nên bà ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn công ty xảy ra chuyện. Nếu không, các người cũng sẽ không có gì hết.”

“Lúc này em cũng rất thấu đáo đấy. Được, vậy tôi nói cho em biết, tình hình hiện tại của công ty thật sự không ổn, mấy dự án lớn vẫn chưa có tiền thu về. Còn có hàng chục dự án lớn đang được tiến hành cần tiền để duy trì, bây giờ chuỗi vốn của công ty đang bị gián đoạn nghiêm trọng.”

“Nếu như không có các khoản vốn mới được rót vào, công ty sẽ không tồn tại được lâu nữa.”

“Sao có thể như thế? Nhà họ Lục bao năm qua không phải phát triển rất tốt sao?”

“Thương trường như chiến trường, thế cục cũng thay đổi trong nháy mắt. Nhiều khi sự sụp đổ của đế quốc chỉ diễn ra trong tích tắc. Chính vì nó đã phát triển quá tốt, đã làm sụp đổ rất nhiều công ty khác, nên hiện giờ Lục thị gặp chuyện thì các công ty khác lại ôm nhau đợi nó bị hủy diệt.”

“Nếu có vốn được rót vào thì sao? Chẳng lẽ ngoài nhà họ Lâm thì không có ai nữa sao?” Nam Khuê hỏi.

Đọc truyện chữ Full