Trong lúc nói, anh cũng đã bế Nam Khuê lên.
Lập tức đặt cô lên giường.
Lục Kiến Thành ngồi xổm trước mặt cô, lau bụi dưới lòng bàn chân cô, cẩn thận đi tất cho cô.
Sau đó đắp chăn bông cho cô: “Nằm xuống trước đi, ở trong chăn đợi anh, sau khi tắm xong anh sẽ ra.”
“Vâng.”
Lục Kiến Thành ra khỏi phòng tắm thì thấy Nam Khuê đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Cho nên anh lập tức cầm cuốn sách trên tay Nam Khuê: “Phụ nữ mang thai không được thức khuya, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”
Nam Khuê mỉm cười, cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Đèn trong phòng nhanh chóng bị tắt.
Nhưng kỳ thật, Nam Khuê không hề buồn ngủ.
Ngược lại, trong khoảng thời gian này Lục Kiến Thành đã quá mệt mỏi, có lẽ đây là lần đầu tiên anh đi ngủ sớm như vậy, và bởi vì ôm Nam Khuê, anh rất thoải mái, cho nên anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, mãi cho đến khuya, Nam Khuê mới ngủ.
Nhưng dù có ngủ muộn, cô lại dậy rất sớm.
Bởi vì tuyết rơi, sắc trời dường như rất sáng, trong phòng cũng rất sáng sủa.
Nam Khuê quay sang bên và lặng lẽ nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, tuyết chỉ mới đầu mùa, và mọi thứ đều rất xinh đẹp.
Sau nửa giờ nữa, cô cảm thấy Lục Kiến Thành đã tỉnh, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ say.
Anh đi thay quần áo và tắm rửa.
Trước khi đi ra ngoài, Lục Kiến Thành lại đi đến mép giường nhìn Nam Khuê.
Cô vẫn nhắm mắt, hàng mi dài như hai cây cọ nhỏ, vừa dày vừa cong.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc đang nhắm mắt ngủ, cô thực sự trông như một nàng công chúa xinh đẹp.
Nhìn cô, ánh mắt Lục Kiến Thành lại dừng trên bụng nhỏ của Nam Khuê, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Khuê Khuê đang mang thai đôi.
Hai đứa bé.
Như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định sẽ có một bé gái.
Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống cô, một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Nghĩ đến sự xuất hiện của hai đứa bé sau tám tháng nữa, trong chốc lát Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thậm chí mọi công việc dường như đều có động lực và không hề mệt mỏi chút nào.
Nhìn thấy Nam Khuê đang ngủ, Lục Kiến Thành cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô.
Duỗi tay đụng vào chiếc mũi thon cao của Nam Khuê, mặt đầy sủng nịnh: “Chẳng trách mọi người đều nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, quả thật đúng là một bé heo lười.”
“Bé heo lười, anh đi làm đây, em và bảo bảo cứ ngủ thêm đi.”
Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành liền hôn lên trán Nam Khuê.
Sau đó xoay người bước ra cửa.
Nhưng nếu anh đứng dậy muộn hơn một chút, chỉ cần anh đi muộn hơn một chút, anh sẽ thấy nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Nam Khuê.
Đúng vậy, cô không hề ngủ.
Sao cô có thể ngủ được nữa?
Chỉ tiếc, Lục Kiến Thành đã đi rồi, cho nên… Anh căn bản sẽ không nhìn thấy những giọt nước mắt của Nam Khuê.
Mặc một chiếc áo lông vũ, Nam Khuê lập tức bước ra khỏi cửa phòng ngủ.
Đứng ở lan can tầng hai, cô có thể thấy rõ bộ dáng của anh, dáng người thẳng tắp, tư thế oai hùng đĩnh đạc.
Cũng giống như chàng trai mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc đó.
Chẳng qua chỉ là bóng lưng.
Nhưng dù chỉ là bóng lưng thôi, cô cũng vô cùng thỏa mãn.
“Kiến Thành, tạm biệt, lần này chúng ta thật sự phải nói lời từ biệt rồi.”
“Em xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em, em không có cách nào nói hết tất cả cho anh được, cũng không có đủ dũng cảm đứng trước mặt anh nói lời từ biệt, rm thừa nhận là em nhát gan, em yếu đuối.”
“Kiến Thành, mặc kệ là bao lâu, thì trái tim em và bảo bảo đều ở bên anh. Cũng mặc kệ anh lấy ai, tuy rằng tiếc nuối, tuy rằng thương tâm nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
“Kiếp này chúng ta có duyên không phận, nếu có kiếp sau, anh nhất định phải biết em sớm hơn chút, yêu em sớm hơn chút, rồi cưới em sớm hơn chút được không anh?”
“Kiếp sau, đến lượt anh yêu em trước, được không?”
Bóng lưng Lục Kiến Thành càng lúc càng xa, nước mắt của Nam Khuê cũng càng lúc càng nhiều, cô khóc đến run rẩy cả người.
Nhưng mà cô che miệng thật chặt và tự nhủ rằng mình không thể khóc.
Cũng không thể làm phiền đến bất kỳ ai.
Cho nên chỉ có thể điên cuồng nhẫn nhịn.
Cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, che miệng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Sau đó, cô vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo.
Sau khi nôn xong, cô thậm chí còn không thể đứng thẳng người được.
Nam Khuê vuốt ve bụng dưới của mình, nhẹ nhàng an ủi: “Bảo bảo, con cũng nhớ cha, cũng luyến tiếc cha đúng không?”
“Mẹ cũng rất luyến tiếc, nhưng mẹ không thể ích kỷ như vậy được, mẹ xin lỗi, mẹ đã để các con mất đi sự yêu thương, che chở của cha, từ nay, mẹ nhất định sẽ yêu thương các con gấp bội.”
Nhìn quanh phòng một vòng, Nam Khuê suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định chỉ lấy một chiếc túi lớn.
Ngoài những tài liệu quan trọng, cô chỉ mang theo một vài đồ vật ý nghĩa.
Về phần quần áo và những đồ vật khác, một món cô không mang theo.
Nếu cô xách vali ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ.
Vừa cất đồ xong thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Nam Khuê vừa mở cửa đã nhìn thấy bác gái Chu.
“Thiếu phu nhân…” Nhìn thấy cách ăn mặc của Nam Khuê, bác gái Chu cười nói: “Cô đã tỉnh rồi sao, thiếu gia trước khi ra ngoài đã đặc biệt dặn dò, bảo là cô đang ngủ, dặn tôi không được quên gọi cô dậy ăn sáng, lo là cô sẽ đói bụng.”
Nam Khuê nhìn thêm lần nữa, mới phát hiện bác gái Chu đã bưng bữa sáng lên cho cô.
Hơn nữa dinh dưỡng rất cân bằng.
“Bác gái Chu, làm phiền bác rồi ạ.”
“Thiếu phu nhân, vậy cô mau ăn đi, ăn xong tôi sẽ lên dọn dẹp.”
“Không cần đâu bác, lát nữa cháu phải đi ra ngoài một chuyến, lúc đó con bê xuống cũng được ạ.”
“Được, vậy cũng được.”
Khi Nam Khuê ra cửa, toàn bộ nhà họ Lục đều rất bình thường.
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Cô rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thường, chỉ mang theo một chiếc túi nên hầu như không ai có thể ngờ rằng lần này cô dự định sẽ đi không về nữa.
Ngay cả bác gái Chu còn dặn dò sau theo sau: “Thiếu phu nhân, cô nhất định phải chú ý an toàn, nếu mệt thì về sớm chút, tôi hầm canh long nhãn và nấm trắng mà cô yêu thích, bác Chu của cô còn mua bánh bao hấp cô thích nhất nữa đó.”
Lưng quay về phía họ, nước mặt đã chảy đầy trên mặt Nam Khuê.
Nhưng cô không thể phát ra tiếng khóc, cũng không thể để họ phát hiện ra.
Kìm nén lại, cô nhẹ nhàng đáp: “Vâng ạ.”
Tài xế đưa Nam Khuê đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố và đợi ở bãi đậu xe.
Nam Khuê không vào trung tâm mua sắm mà đi bắt một chiếc taxi.
“Chào bác tài, đến trạm vận chuyển hành khách ạ.”
Cô không chọn tàu hỏa, tàu cao tốc hay máy bay, vì sẽ rất nhanh tra ra hành tung của cô.
Mà ô tô thì khác, không cần chứng minh thư cũng có thể mua vé.
Đi nửa tiếng, Nam Khuê cũng đã đến trạm vận chuyển hành khách.
Khi mua vé, người soát vé hỏi cô sẽ đi đâu.
Nam Khuê rơi vào mơ hồ, cho tới bây giờ, cô chỉ muốn rời đi, nhưng thật sự không nghĩ đến là nên đi đâu.
Nói cách khác, thế giới rộng lớn đến mức cô đột nhiên cảm thấy không có nơi nào có thể thu nhận cô.
Cô không có người thân, thậm chí người thân cách xa vạn dặm cũng không có lấy một người.
Vì vậy, cô đi đâu, làm gì cũng giống nhau, không có gì khác biệt.
“Chuyến xe xuất phát sớm nhất là đến đâu?” Cô hỏi.
“Tám phút nữa có một chuyến đến Thượng Hải, cô có muốn đi không?”
Lúc đó, Nam Khuê không hiểu giọng nói ngập ngừng và cảm xúc phức tạp trên mặt người bán vé, nhưng sau khi đi, cô cũng đã hiểu.
Ngay sau đó, Nam Khuê liền ngồi lên xe.
Khi xe rời trạm thu phí và đi vào đường cao tốc.
Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 354: Kiến Thành, tạm biệt
Chương 354: Kiến Thành, tạm biệt