TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 408: Về nước thành công

Bạn nhỏ Lục Tư Mặc đi tới quầy phục vụ ở sân bay, sau đó dùng ngữ khí mềm mại, dễ thương nói: “Hi, các chị gái xinh đẹp ơi, em và người nhà bị lạc nhau rồi, các chị có thể giúp em tìm người nhà không ạ?”

Các chị gái ở quầy lễ tân nhìn thấy khuôn mặt bánh bao tròn ú nu với làn da mềm mại non nớt của bạn nhỏ Lục Tư Mặc thì lập tức vô cùng yêu mến.

“Đương nhiên có thể rồi, bạn nhỏ à, em tên là gì, ba mẹ của em tên là gì vậy?”

Lục Tư Mặc lập tức trả lời bằng giọng nói non nớt: “Em tên là Lục Tư Mặc, em đến sân bay cùng với cậu của em, cậu ấy tên là Chu Tiễn Nam ạ.”

“Được rồi bạn nhỏ, em đừng sợ, các chị sẽ lập tức tìm người nhà của em nhé.”

“Dạ.” Lục Tư Mặc đáng yêu gật đầu, lời nói ngọt như mật: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp, các chị đúng là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nữa.”

Những người trong quầy đều là những cô gái trẻ trung.

Vốn dĩ rất yêu cái đẹp.

Nhìn thấy bạn nhỏ Lục Tư Mặc dễ thương đáng yêu như thế, bọn họ vốn dĩ đã thích không chịu nổi rồi.

Bây giờ còn được bạn nhỏ đáng yêu này một tiếng gọi chị gái xinh đẹp, hai tiếng gọi chị gái xinh đẹp nữa, khiến cho trái tim của bọn họ như muốn tan chảy.

Bọn họ đã thích cậu bé rồi nay lại càng thích hơn.

Rất nhanh, loa thông báo ở sân bay đã vang lên: “Anh Chu Tiễn Nam, cháu trai của anh, Lục Tư Mặc đã đi lạc rồi, bây giờ cậu bé đang ở quầy phục vụ, mời anh đến trước quầy phục vụ để đón cậu bé.”

Nghe thấy tên của mình được nhắc đến trong loa thông báo, Chu Tiễn Nam liền lập tức sững sờ.

Cậu?

Mình trở thành cậu của Lục Tư Mặc từ bao giờ vậy?

Nếu như phía sau thông báo không nhắc đến cái tên “Lục Tư Mặc”, thì anh ấy thậm chí chỉ cho rằng người được nhắc đến trong thông báo kia là người có tên trùng với tên anh ấy mà thôi.

Trong lúc anh ấy còn đang ngơ ngác, loa thông báo lại lặp lại một lần nữa.

Lúc này, Chu Tiễn Nam không thể bình tĩnh được nữa rồi.Truyện

Anh ấy đứng dậy, đẩy theo vali vội vã đi đến quầy phục vụ.

“Xin chào, tôi là Chu Tiễn Nam, xin hỏi cậu bé Lục Tư Mặc đang ở đây đúng không? Tôi đến đón cậu bé.”

Nhìn thấy anh ấy có ngoại hình vô cùng cao ráo đẹp trai, các chị gái trong quầy lễ tân liền lập tức mỉm cười ngọt ngào nói: “Cậu bé Lục Tư Mặc đang ở phòng nghỉ, tôi sẽ dẫn anh đến đó.”

“Vâng, cảm ơn cô!”

Tại phòng nghỉ, Khi nhìn thấy cậu bé Lục Tư Mặc, Chu Tiễn Nam liền vô cùng bất ngờ.

Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ rằng bạn nhỏ nào đó sẽ đang vô cùng sợ hãi mà khóc sụt sùi.

Nhưng không, cảnh tượng mà anh ấy nhìn thấy đã lật đổ hết tất cả nhận thức của anh.

Trong phòng nghỉ, bạn nhỏ Lục Tư Mặc đang ngồi trên một chiếc ghế sofa bằng da mềm.

Bởi vì chiếc ghế quá cao nên hai chân của cậu bé đang nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung.

Đồng thời, tay trái thì cầm đồ uống, tay phải thì cầm bánh mì, đang ăn uống vô cùng vui vẻ.

“Tư Mặc….”Chu Tiễn Nam gọi lớn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, bạn nhỏ Lục Tư Mặc liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Lúc nhìn thấy Chu Tiễn Nam, đôi mắt đen như mực của cậu bé liền sáng lên, tiếp theo đó, một tia sáng lấp lánh lóe lên trong đôi mắt to tròn đó.

Đôi chân nhỏ nhắn của cậu bé nhanh chóng tuột khỏi chiếc ghế sofa, hét lớn một tiếng “Cậu”, sau đó chạy như bay vào lòng Chu Tiễn Nam, ôm chầm lấy anh ấy.

Trước khi rời đi, bạn nhỏ Lục Tư Mặc còn chào tạm biệt các chị gái ở quầy lễ tân lúc nãy nữa.

Không những thế, cậu bé còn thu hoạch được một đống đồ ăn vặt.

Lục Tư Mặc rất vui vẻ khi nhận được đồ ăn vặt.

Bởi vì bình thường mẹ cậu bé luôn quản rất nghiêm khắc về việc ăn vặt của cậu và em trai.

Thế nên, tuy rằng bản thân đã năm tuổi rồi, nhưng những đồ ăn vặt mà cậu ăn lại ít đến đáng thương.

Bây giờ, cậu không những có một đống đồ ăn vặt, mà còn không phải nghe người mẹ xinh đẹp đáng yêu càm ràm nữa, có thể ăn thỏa thích, cậu quả thật hạnh phúc đến sắp bay lên luôn rồi.

“Các chị gái xinh đẹp ơi, bye bye, cảm ơn các chị đã giúp em tìm cậu, Tư Mặc chúc các chị sớm tìm được anh đẹp trai nhé nhé.”

Nói xong, cậu bé còn không quên dùng tư thế soái ca ngầu lòi để gửi tới các chị một nụ hôn gió.

Tiếp sau đó, bạn nhỏ nào đó đã bị Chu Tiễn Nam dùng tay xách đi.

Trong một góc, Chu Tiễn Nam mặt mày nghiêm túc nhìn Lục Tư Mặc: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao cháu lại đi theo chú đến sân bay được?”

“Cháu đã bắt một chiếc taxi, nói muốn đến sân bay, thế là ông chú trong xe đó đã chở cháu tới đây.”

Nghe đến đây, Chu Tiễn Nam toát cả mồ hôi.

Cũng may chiếc taxi đó là taxi chính quy, anh cũng đã thành công đoàn tụ lại với Tư Mặc rồi.

Nếu như đó là một chiếc xe không có giấy phép, quả thật không dám nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao.

“Vậy mẹ của cháu đâu rồi? Có biết không? Cháu đã được sự cho phép của mẹ chưa?”

Bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức chột dạ mà lắc đầu: “Xin lỗi chú Chu, cháu đã giấu mẹ đến đây, cháu không dám nói với mẹ việc cháu muốn về nước.”

“Chú?” Chu Tiễn Nam tức giận nhìn cậu bé: “Cháu còn biết gọi chú là chú à? Không phải lúc nãy cháu gọi chú là cậu sao? Mới có tí tuổi đầu đã học được thói nói dối rồi?”

Bạn nhỏ Lục Tư Mặc vừa nghe xong thì lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cậu bé cúi thấp đầu.

Im lặng được một hồi, cậu bé mới ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, sau đó nhìn Chu Tiễn Nam rồi tủi thân mà nói.

“Chú Chu, cháu không có cố ý làm vậy. Cháu rất muốn nói chú là chú của cháu, nhưng cháu sợ các chị đó hỏi tại sao cháu lại không cùng họ với chú, hơn nữa mẹ cũng đã nói rồi, bà ấy luôn xem chú là anh trai nên cháu mới nói chú là cậu của cháu mà.”

Qua lời giải thích này, Chu Tiễn Nam đã hiểu cả rồi.

Lại nhìn về phía cậu bé con mắt đang đỏ hoe như sắp khóc tới nơi kia, anh ấy cuối cùng cũng không nhẫn tâm được nữa.

Anh ấy duỗi tay ra, xoa xoa lên mái tóc của bạn nhỏ Lục Tư Mặc: “Được rồi, chú Chu đã hiểu rồi, nhưng sau này không được phép giấu mẹ rồi rời đi một mình như thế nữa nhé, cháu có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không? Lỡ như cháu gặp phải người xấu thì biết phải làm sao?”

“Dạ, chú Chu, cháu nhớ rồi ạ, cháu biết mẹ nhất định sẽ không đồng ý nên mới chỉ đành một mình rời đi trước, sau đó mới nói cho mẹ biết.”

Vừa nói, Lục Tư Mặc lại hướng ánh mắt long lanh nhìn về phía Chu Tiễn Nam, đồng thời khẩu cầu nói.

“Chú Chu, cháu thật sự rất thích tổ quốc của cháu, cháu thích Trung Quốc, chú dẫn cháu về đó chơi một thời gian nhé! Cháu bảo đảm, cháu tuyệt đối sẽ không gây chuyện, cháu nhất định sẽ ngoan mà.”

Về việc quay về nước này, từ lúc Lục Tư Mặc hiểu chuyện đến giờ đã luôn nhắc đến rồi.

Chỉ có điều, vì cậu bé còn quá nhỏ, Nam Khuê lại phải ở lại bên này để chăm sóc cho “em trai”, không thể đưa cậu bé về nước được. Vì quá lo lắng nên cô cũng không đồng ý cho cậu bé về một mình.

Nhưng, bạn nhỏ Lục Tư Mặc từ trước đến nay đều rất kiên định.

Cậu nói ra tâm nguyện muốn được trở về nước của mình hết lần này đến lần khác.

Lần này, Chu Tiễn Nam đã toàn toàn cảm động khi nhìn thấy sự khẩn cầu và những giọt nước mắt long lanh của Lục Tư Mặc.

Anh ấy gật đầu rồi nói: “Được rồi, chú sẽ đưa cháu về nước.”

Nghe thấy những lời này, ánh mắt của bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức sáng lên.

Tiếp sau đó, cậu bé vui mừng nhảy cẫng lên, hét lớn: “Woa, tốt quá rồi, chú Chu thật tuyệt vời, chú Chu đồng ý rồi, chú Chu tốt nhất.”

Nhìn thấy cậu bé khoa chân múa tay vui mừng như thế, Chu Tiễn Nam đột nhiên cảm thấy cho dù có bị Nam Khuê mắng thì cũng xứng đáng.

Cứ như thế, Chu Tiễn Nam một tay kéo vali, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tư Mặc đi lên máy bay.

Đọc truyện chữ Full