TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 453: Đấu trí với Hạ Nhu (2)

Nam Khuê suy nghĩ rất rõ ràng, từng câu từng chữ, gặp nguy nhưng không loạn mà mở miệng.

Đây mới là kết quả mà cô mong muốn.

Nhìn qua camera, cảnh sát bước nhanh đến chỗ Hạ Nhu: “Bà Hạ, tôi rất tiếc phải thông báo với bà, vì bà bị tình nghi bắt cóc và làm tổn thương trẻ em, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hiện tại mời bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”

“Sao có thể? Nói bậy nói bạ, tôi vừa mới giải thích rồi, hai đứa bé đó là cháu của tôi. Tôi chỉ muốn ôm cháu của tôi thôi, sao lại là bắt cóc trẻ em được chứ?”

“Không cho ôm thì không ôm nữa, cái trung tâm thương mại này cũng chẳng có gì tốt mà đi dạo, tôi về đây.”

Nói xong, Hạ Nhu cất bước rời khỏi trung tâm thương mại.

Nam Khuê nhìn bà ta, khóe miệng nhếch một nụ cười thản nhiên.

Một Hạ Nhu bất khả chiến bại, chung quy cũng biết sợ.

Chỉ là, đã khiêu khích cô, thì làm gì có thể dễ dàng rút lui như vậy.

Lúc này, cảnh sát đã nhanh hơn một bước, ngăn Hạ Nhu lại: “Bà Hạ, bây giờ bà không thể về nhà, nhất định phải cùng chúng tôi về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra một chuyến, trừ phi tiểu cô Nam Khuê rút đơn kiện.”

Nam Khuê nói thẳng: “Tôi sẽ không rút đơn kiện.”

Khuôn mặt của Hạ Nhu bấy giờ đã trắng bệch, không còn tia máu.

Ba ta đứng ở đó, qua nửa ngày vẫn chưa thốt ra được lời nào.

“Đi thôi, bà Hạ, nếu như bà chịu hợp tác thì theo chúng tôi đến đồn cảnh sát. Còn nếu bà không chịu hợp tác, vậy chúng tôi đành phải…”

Lời mới nói được một nửa, thì đột nhiên “Bịch” một tiếng.

Ngay sau đó, Hạ Nhu trực tiếp ngất xỉu.

Thấy bà ta ngất đi, cảnh sát bên cạnh cũng có chút hoảng loạn: “Sao lại thế này? Mau đưa đến bệnh viện!”

“Tôi là bác sĩ, để tôi xem trước một chút.” Nam Khuê mở miệng.

“Được.”

Ngồi xổm người xuống, Nam Khuê sờ vào nhịp tim của bà ta, sau đó mở mí mắt nhìn xem.

“Bà ấy sao vậy?”

Nam Khuê đứng dậy, dùng khăn giấy ướt lau tay.

Sau đó nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, khả năng là vì phải đến đồn cảnh sát nên sợ quá mà ngất xỉu. Chỉ cần tìm người hô hấp nhân tạo cho bà ta là được.”

Nói rồi cô nhìn sang quản lý của trung tâm thương mại: “Quản lý, làm phiền giúp tôi tìm một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, để làm hô hấp nhân tạo cho bà ta.”

“Nhất định phải là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi sao?”

“Cũng không hẳn, nhưng bà ta đã ngoài năm mươi, tuổi già phai sắc, nếu để một thanh niên trẻ tuổi đến e rằng không ai đồng ý. Một ông chú hơn năm mươi hoặc sáu mươi, bảy mươi tuổi hẳn sẽ rất vui lòng.

Hạ Nhu đang nằm trên mặt đất nghe được những lời này, trong lòng bà ta điên cuồng co rút.

Tuổi già phai sắc?

Hay cho Nam Khuê, vậy mà lại dám nguyền rủa bà như thế.

Còn vọng tưởng tìm một lão già họm hẹm làm hô hấp nhân tạo cho bà ta, buồn nôn chết đi được.

Bà ta sẽ không để cho cô toại nguyện.

“Được, tôi đi ngay.”

Quản lý vừa dứt lời, Hạ Nhu đột nhiên mở mắt ra, đồng thời một tay yếu ớt đỡ đầu, ra sức diễn.

“Ôi, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là lại ngất đi chứ! Cảnh sát, tim của tôi không khoẻ, các anh xem có thể để tôi đến bệnh viện khám bệnh trước, rồi đến đồn cảnh sát sau được không!”

Chỉ cần đến bệnh viện, Dạ Bạch biết chuyện nhất định sẽ không bỏ qua.

Đến lúc đó bà ta cũng không cần phải đến đồn cảnh sát.

Hơn nữa, bà ta phải để Dạ Bạch dạy cho Nam Khuê một bài học.

Một con nhóc ti tiện mà cũng dám tính kế bà ta ư?

“Đừng giả bộ nữa, tôi vừa xem qua, tim của bà rất bình thường, anh cảnh sát, phiền anh mau đưa bà ta đi đi!”

“Được.”

Sau khi nhìn Hạ Nhu rời đi cùng cảnh sát, khóe miệng của Nam Khuê lúc này mới nở một nụ cười.

Năm năm trôi qua, cô đã không còn là Nam Khuê yếu đuối ít nói, mặc cho người khác ức hiếp nữa.

Mấy năm nay ở nước ngoài, cô đã gặp phải không biết bao nhiêu tiết mục khóc lóc om sòm, lăn lộn rồi. Nếu như vẫn luôn yếu đuối như trước, đừng nói bảo vệ con mình, sợ rằng ngay cả bản thân cô còn không bảo vệ được.



Là một người mẹ, bất cứ ai mưu toan làm hại con của cô, thì đều là kẻ thù của cô.

Cô nhất định phải dũng cảm phản kháng.

Thấy mọi chuyện đã kết thúc, quản lý lập tức nhìn sang Nam Khuê với vẻ mặt kính cẩn: “Thiếu phu nhân, cô còn chuyện gì cần căn dặn dò không?”

“Không còn, vừa nãy cảm ơn anh.”

“Làm gì có, thiếu phu nhân, đây đều là chuyện tôi nên làm.”

Mặc dù bị quấy rầy sự hào hứng, nhưng vì Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc còn đang chơi ở cửa hàng bên cạnh, cho nên không bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến cả hai đã lâu chưa được đi công viên giải trí.

Nên Nam Khuê điều chỉnh cảm xúc xong, lập tức đưa bọn trẻ đi.

Lần vui chơi này kéo dài đến tận buổi trưa.

Sau mấy tiếng vui đùa, hai cậu nhóc vẫn tràn đầy năng lượng.

Nhìn thấy Niệm Khanh đi theo sau Tư Mặc, Tư Mặc thì vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn che chở cho thằng bé, Nam Khuê cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.

Trong khi cả hai đang chơi, Nam Khuê ngồi một bên chụp rất nhiều ảnh, sau đó gửi cho Lục Kiến Thành.

“Thật đẹp trai, không hổ danh là con trai anh.”

Nhìn xem, ai đó lại bắt đầu tự luyến rồi.

Buổi chiều lúc trở về, đúng như dự đoán, hai cậu nhóc vừa lên xe, ngồi chưa được năm phút đã ngủ gật.

Thật may là chiếc xe đủ lớn để hai đứa có thể ngủ ngon lành.

“Bác tài, không cần vội, lái chậm một chút.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Đến giờ cơm tối, xe chậm rãi lái vào nhà họ Lục.

Nam Khuê không đánh thức bọn trẻ.

Đợi một lúc, hai đứa nhỏ cựa mình mở mắt: “Mẹ ơi, chúng ta còn ở trên xe sao?”

“Con yêu, chúng ta về đến nhà rồi, ngủ có ngon không?” Nam Khuê âu yếm xoa đầu Tư Mặc.

“Vâng, ngủ ngon ạ, con đói bụng rồi.”

Nghe được hai người họ nói chuyện, Tiểu Niệm Khanh cũng mở to mắt, dụi dụi: “Mẹ ơi, con cũng đói bụng rồi!”

“Được rồi, vậy chúng ta xuống xe vào nhà nhé, ông nội và bà nội chắc hẳn đã đợi chúng ta về nhà ăn tối từ sớm rồi.”

“Ưm, mẹ ơi, bế con!” Tiểu Niệm Khanh làm nũng.

Lúc này, ánh mắt của Nam Khuê rơi vào trên người Tiểu Tư Mặc.

Cô nhìn ra được Tư Mặc cũng định đưa tay ra để ôm bế, nhưng Niệm Khanh lại lên tiếng trước, nên cậu lặng lẽ thu bàn tay nhỏ của mình về.

Kể từ khi Niệm Khanh mắc bệnh, Tư Mặc làm anh luôn luôn chăm sóc em trai mình rất nhiều.

Không chỉ có thế, cậu còn rất vâng lời và hiểu chuyện.

Bởi vì căn bệnh của Niệm Khanh, cô đối với Tư Mặc bất công rất nhiều.

Cũng chẳng còn cách nào khác, trong cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, cô không thể không ưu ái Niệm Khanh, người vẫn luôn chiến đấu với thần chết.

Chính vì vậy, cô ngày càng cảm thấy mắc nợ Tư Mặc nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghiêng người qua, Nam Khuê nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu Niệm Khanh: “Niệm Khanh ngoan, bình thường mẹ đều bế con và dắt anh trai, hôm nay mẹ bế anh trai và dắt con có được không?”

“Được ạ.”

“Niệm Khanh giỏi quá!”

Nghe vậy, Tiểu Tư Mặc nhìn Nam Khuê với vẻ khó tin: “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ bế em đi.”

“Thế nhưng hôm nay mẹ muốn bế Tư Mặc thì làm sao bây giờ?” Nam Khuê đáp lại với một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.

Tiểu Tư Mặc lúc này mới ngại ngùng gật đầu: “Được rồi, nếu mẹ đã muốn bế con, vậy con sẽ đồng ý!”

“Thật không ngờ, Tư Mặc của chúng ta lại kiêu ngạo như vậy! Về sau trưởng thành theo đuổi con gái không thể kiêu ngạo như vậy được đâu, phải chủ động hơn nữa!”

Bọn họ đi vào phòng khách, quả nhiên mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi rửa tay xong, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

Nam Khuê vừa gắp đồ ăn cho hai đứa trẻ xong, Tiểu Niệm Khanh nhìn Vân Thư đang ngồi bên cạnh một chút, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng.

Đột nhiên, vẻ mặt cậu vô cùng nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, không phải con có bà nội sao? Sao lúc sáng người lạ đó lại nói con và anh trai là cháu của bà ta?”

Đọc truyện chữ Full