TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 464: Sảng khoái dạy cho Hạ Nhu một bài học (3)

Vừa dứt lời, bà Đỗ ở bên kia đã mang theo hai người con gái vào sảnh lớn.

“Bà Đỗ, bà đến rồi!” Bà Vương vô cùng khách khí tiến lên đón tiếp.

“Thật xin lỗi bà Vương, có chút chuyện cần giải quyết, cũng may không đến muộn.”

Một giây sau, ánh mắt bà ấy nhìn về phía nhân viên phục vụ một bên má đỏ bừng đang chật vật đứng bên cạnh.

Lúc đầu bà ấy cũng không để ý đến chuyện này, vì nhân viên phục vụ chịu chút uất ức cũng là chuyện thường xảy ra trong kiểu tiệc như thế này.

Nhưng khi phát hiện ly rượu trên mặt đất có chút quen thuộc, ánh mắt bà ấy lập tức lạnh đi: “Bà Vương, mời bà nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào? Rượu trên mặt đất thật sự là có của tôi sao?”

Bà Vương đang định giải thích thì nhân viên phục vụ đã nỉ non khóc, vừa khóc vừa kể lại chuyện ban nãy một lần nữa.

Sau khi nghe rõ ngọn nguồn, bà Đỗ lập tức nổi giận.

Bà ấy xoay người lại, dáng vẻ như hận không thể xé Hạ Nhu ra làm đôi: “Cho nên tất cả đều do người phụ nữ này gây họa.”

Thấy người đến tôn quý, hơn nữa ngữ khí còn kiêu ngạo, Hạ Nhu biết đây không phải là người dễ đắc tội, cho nên bà ta chỉ có thể cúi người xin lỗi.

“Thật xin lỗi bà Đỗ, tôi không cố ý.” Hạ Nhu cúi đầu, lời nói ra yếu đuối mềm mại.

Bà ta nghĩ như vậy có thể khiến người khác mềm lòng một chút.

Nhưng bà ta đã nhầm.

Vô cùng nhầm.

“Vậy bà thật sự không thể giải thích cho tôi đúng không, tôi ghét nhất là nghe loại người nghĩ một đằng nói một nẻo xin lỗi, ngẩng đầu lên.”

Hạ Nhu bị ép buộc, chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Khi thấy rõ mặt bà ta, bà Đỗ càng tức giận hơn: “Khá quen, à đúng rồi, tôi nhớ rồi, bà chính là người phụ nữ làm loạn nhà họ Lục năm đó.”

“Một tiểu tam rách mà thôi, cũng dám đắc ý trước mặt tôi sao?”

“Bề ngoài như hồ ly tinh vậy, thấy là buồn nôn, bà biết gì không? Tôi ghét nhất là loại phụ nữ giả bộ yếu đuối đáng yêu như bà, giả vờ bản thân còn yếu ớt hơn cả bông hoa mà chuyện làm ra còn độc ác hơn cả rắn độc.”

“Bà Đỗ…” Hạ Nhu cắn môi, tiếp tục uất ức nói: “Có phải ngài hiểu lầm…”

Câu tiếp theo của bà ta còn chưa nói xong thì một tiếng bốp đã vang lên.

Tay bà Đỗ đánh mạnh lên mặt Hạ Nhu.

“Tôi nói cho bà biết, rượu của tôi là vô giá, bà cần phải bồi thường theo giá của tôi.”

“Còn nữa, cút tôi xa một chút, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi gặp bà một lần lại đánh một lần.”

Bà Đỗ tức đến mức khó thở, cuối cùng là hai người con gái của bà ấy tiến đến an ủi một lúc mới tốt được.

Sở dĩ bà Đỗ tức giận như vậy cũng là vì quá căm hận tiểu tam.

Năm đó chồng bà ấy nuôi tiểu tam bên ngoài, tiểu tam ôm cái bụng to đến tận nhà bà ấy diễu võ giương oai, lúc ấy bà Đỗ còn đang mang thai, bà ấy tức giận đến mức lăn từ trên cầu thang xuống, sảy thai.

Hơn ba tháng, một bé trai đã thành hình cứ như vậy biến mất.

Từ đó bà ấy hận tất cả tiểu tam.

Không nghi ngờ gì nữa, Hạ Nhu đụng trúng họng súng.

Bà Đỗ không nổi giận mới lạ.

Cuộc phong ba này cứ như vậy miễn cưỡng kết thúc khi Hạ Nhu chạy trối chết vào một góc.

Bà Vương cầm một ly rượu, đi giày cao gót về phía Vân Thư, tươi cười nói: “Bà Lục, kĩ thuật diễn của tôi thế nào? Bà có hài lòng với vở kịch này không?”

Người bên cạnh lập tức phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn bà Vương, quay sang nhìn Vân Thư: “Hai người…? Hai người đã tính từ trước rồi sao?”

“Nhân viên phục vụ và người quản lí kia cũng là hai người sắp xếp sao?”

Vân Thư và bà Vương nhìn nhau cười.

Sau đó thật lòng khen ngợi: “Diễn rất đặc sắc, nhất định phải khen ngợi.”

“Nhưng vẫn phải có chút xin lỗi bà, một bữa tiệc sinh nhật yên ổn lại thêm nhiều rắc rối như vậy, hôm nào tôi mời lại bà một bữa càng xa hoa hơn.”

Bà Vương không quan tâm cười cười: “Này, chúng ta là bạn đã bao nhiêu năm rồi, mặc dù có đôi lúc ầm ĩ nhưng chuyện của bà tôi vẫn phải quan tâm chứ!”

“Hơn nữa tiệc sinh nhật năm nào cũng giống nhau, lần nào cũng là những trò kia tôi cũng ngán, lần này không nhàm chán như những năm trước mà cực kì thú vị, tiếp đó bà còn ra sân nữa đúng không, tôi càng mong chờ hơn.”

“Ừm, sẽ không để cho bà thất vọng, cam kết sẽ cho bà xem một màn kịch đặc sắc.” Vân Thư đưa ly ra cụng chén với bà ấy.

Bữa tiệc rất nhanh lại bắt đầu.

Từng khách quý ngồi xuống theo thứ tự.

Trong lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Vân Thư đi giày cao gót, kéo theo làn váy dài, ưu nhã bước lên sân khấu.

Bà cầm mic, nhẹ nhàng lễ độ nhìn xuống dưới: “Chào các vị khách quý, tôi là Vân Thư, nhận được lời mời đến tham gia tiệc sinh nhật của bà Vương, sợ mọi người cảm thấy nhàm chán nên tôi đã mang đến cho mọi người một tiết mục vô cùng đặc sắc, mọi người có hứng thú xem không?”

“Được.” Tất cả mọi người đều mong chờ đáp lại, rõ ràng vô cùng có hứng thú.

Lúc này Hạ Nhu luôn ngồi ở nơi khuất, toàn bộ hành trình đều không có người để ý, cuối cùng cũng đã nhận ra được điều gì đó không thích hợp.

“Hỏng rồi, bị gài bẫy rồi.”

Trong lòng bà ta thầm mắng một câu, bà ta lập tức đứng dậy, muốn yên lặng đi từ cửa để ra ngoài.

Nhưng đã muộn.

“Đừng đi nha, nơi xa hoa thế này, bà đã phải sứt đầu mẻ trán để vào, sao có thể bỏ đi không một tiếng động như vậy chứ?”

Hạ Nhu đột nhiên dừng lại, cả người đều cứng ngắc.

Giọng nói của Vân Thư vang khắp đại sảnh: “Hơn nữa bà còn là nhân vật chính của vở kịch này, nhân vật chính đi rồi thì đâu còn đặc sặc nữa.”

Hạ Nhu biết, bà ta xong đời rồi.

Người phụ nữ Vân Thư này không phải là người lương thiện.

Đây cũng là lí do mà năm đó, sau khi đi theo Lục Minh Bác, bà ta chỉ dám lén lút chứ căn bản không dám đến cửa tìm Vân Thư.

Có thể nói, chỉ cần Vân Thư không tìm bà ta thì bà ta tuyệt đối không dám đến cửa.

Trước kia không biết bà ta đã bị bà mạnh mẽ dạy dỗ cho mấy lần.

Những kí ức này đã sớm khắc sâu trong não bà a.

Cho đến hôm nay bà ta vẫn không thể quên được.

Cho nên bà ta mới không muốn Quý Dạ Bạch chịu thua, bà ta muốn có một ngày có thể đánh bại người phụ nữ Vân Thư kia.

Bà ta cũng muốn được thử cảm giác thoải mái khi giẫm Vân Thư ở dưới lòng bàn chân mình.

Nhưng bây giờ xem ra giấc mộng này của bà ta không những không thực hiện được mà ngược lại còn bị người phụ nữ này tính kế.

Tay Hạ Nhu nắm lấy nắm cửa sau, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này mấy nhân viên phục vụ đã đi qua nắm lấy tay bà ta.

Sau đó, họ ở trước mặt mọi người, gần như là mạnh mẽ kéo tay bà ta từ nắm cửa xuống rồi kéo lên trên sân khấu.

Trên đường đi, mặt Hạ Nhu đều trắng bệch.

Hai chân bà ta mềm nhũn không còn chút sức lực.

Lúc bị ném lên sân khấu, nếu như không phải chống được vào cái gì đó thì bà ta đã sớm ngã xuống..

Vân Thư cầm mic đi đến chỗ bà ta: “Nơi này cũng không phải cái biệt thự kia của bà mà bà muốn vào lúc nào thì vào, đi lúc nào thì đi.”

“Hạ Nhu, ân oán giữa chúng ta đã lâu như vậy rồi, bà nói xem, hôm nay chúng ta có nên chấm dứt hết không?”

Hạ Nhu sợ hãi nhìn bà: “Bà… Bà đừng có đến đây, rốt cuộc bà muốn làm gì?”

“Tôi nói cho bà biết, nếu bà làm gì tôi thì Dạ Bạch sẽ không bỏ qua cho bà, Minh Bác cũng sẽ không tha thứ cho bà.”

“Ha…” Vân Thư khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bà ta: “Bà cảm thấy tôi sẽ sợ họ sao?”

Đọc truyện chữ Full