TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 584: Manh mối (3)

Lục Kiến Thành lấy bức ảnh được sao chép kia ra, sau đó bật bật lửa lên.

Ngọn lửa xuất hiện, bức ảnh lập tức trở thành một đống tro bụi.

Chưa đến mấy giây, tất cả đều đã thành một đống tro.

Lục Kiến Thành xoa tay, ánh mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn sang: “Chỉ dọn dẹp những thứ không nên xuất hiện mà thôi.”

Nói xong anh nhìn Lâm Tiêu: “Còn lại thế nào?”

“Tổng giám đốc Lục, máy tính, điện thoại và tất cả tài khoản xã hội của ông ta đều đang được chúng tôi tiến hành tiêu hủy, tuyệt đối sẽ không để thứ gì được sao chép lại.”

“Rất tốt.”

Đột nhiên anh cúi đầu nhìn về phía Đỗ Quốc Khôn: ”Còn cả bộ quần áo này của ông ta nữa, tôi không yên tâm, thay bộ khác.”

“Vâng.”

Đỗ Quốc Khôn nhanh chóng bị lột sạch đồ.

Sau đó bị người ta cưỡng ép thay bộ khác.

Sau lưng ông ta đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, lúc lấy lại tinh thần thì ông ta đã bị đẩy ra ngoài.

Sau đó ông ta nhìn tất cả mọi thứ trong phòng mình, máy tính, điện thoại, quần áo, tất cả đều bị chất thành một đống.

Tiếp đó bị một thùng dầu đổ lên, ngọn lửa cao hừng hực bốc cháy.

Mấy phút sau, đồ trong phòng ông ta gần như biến mất hết sạch, không còn bất kì dấu vết gì.

Đỗ Quốc Khôn cũng không cảm thấy đau lòng, tám trăm vạn đã nằm trong tay ông ta rồi.

Những thứ này đáng bao nhiê tiền chứ?

Cho nên ông ta cũng không đau lòng.

Nhưng lời tiếp theo của Lục Kiến Thành gần như là sấm giữa trời quang đối với ông ta.

“Đỗ Quốc Khôn, nhật kí và ảnh tôi đều đã có, mặc dù tôi rất hận ông, nhưng dù sao ông cũng đã cung cấp chút đồ vật có giá trị.”

”Chuyện ông đánh bạc nợ nần tôi sẽ cho người giải quyết, bọn họ sẽ không đòi mạng ông nữa.”

“Nhưng ông cũng đừng nhớ thương tám trăm vạn kia nữa, tôi đã nói ngân hàng hủy giao dịch, tiền không đến được tài khoản ông đâu, trong thẻ này có ba vạn tệ, đủ để ông không chết đói trong một thời gian.”

”Nghe cho rõ đây, tôi cảnh cáo ông lần cuối, cầm tiền cút xa ra cho tôi, đừng có xuất hiện trước mặt Khuê Khuê thêm lần nào nữa.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo và sắc bén: ”Nếu không đám người kia sẽ lập tức đến lấy mạng ông, nghe rõ chưa?”

Rõ ràng giọng nói dịu dàng như vậy nhưng lại nói ra quyết định tàn nhẫn như thế.

”Lục Kiến Thành…” Đỗ Quốc Khôn trực tiếp nổi giận: ”Cậu trả tiền lại đây cho tôi, đã nói một tay cầm tiền một tay giao đồ mà cậu dám lừa tôi?”

Lục Kiến Thành cười lạnh: ”Nói hay lắm, nhưng đó không phải là đồ của ông, đó là đồ của mẹ vợ tôi, vốn để lại cho Khuê Khuê.”

Thấy cứng không được, Đỗ Quốc Khôn bắt đầu mềm giọng đi.

“Kiến Thành, con rể tốt của cha, cha xin con, tuy cha lừa các con mấy năm nhưng nể tình cha đã giao đồ cho các con, con cho cha nhiều tiền hơn đi.”

“Cha không cần tám trăm vạn, chia đôi đi, bốn trăm vạn là được rồi, con xem thế nào?”

Lục Kiến Thành không vui nhíu mày: ”Ông nói thử xem?”

“Hai trăm vạn?” Đỗ Quốc Khôn tiếp tục thăm dò.

Lục Kiến Thành mím chặt môi.

”Một trăm vạn, con rể tốt, thật sự không thể ít hơn nữa, con cũng phải để cha sống nữa chứ.”

Nói rồi Đỗ Quốc Khôn bắt đầu khóc rống lên.

Lục Kiến Thành không để ý đến ông ta.

Ông ta trực tiếp quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin: ”Con rể tốt của cha, con giúp cha đi, cha không cần gì nhiều hơn một trăm vạn đâu, được không?”

“Xin con thương cha đi.”

Lục Kiến Thành không muốn tiếp tục nói nhảm với ông ta, anh trực tiếp ném tấm thẻ ngân hàng kia xuống trước mặt Đỗ Quốc Khôn.

”Ba ngàn tệ, không thể nhiều hơn, nếu như ông không muốn thì ngay cả ba ngàn này cũng không còn đâu.”

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì lập tức sợ hãi mà vội vàng nhặt thẻ ngân hàng lên: ”Muốn, cha muốn.”

“Cút.”

Lúc Nam Khuê nhìn thấy ảnh chụp thì vô cùng kích động gật đầu: ”Đúng, người trong hình chính là mẹ em.”

“Mặc dù mờ nhưng em sẽ không nhìn nhầm. Người bên cạnh thật sự là cha em sao?”

Lục Kiến Thành nói hết những lời của Đỗ Quốc Khôn cho Nam Khuê nghe.

Nam Khuê mở cuốn nhật kí ra, nội dung bên trong quả thật rất đơn giản.

“Anh vẫn khỏe chứ? Em rất nhớ anh.”

”Hôm nay em đã đi kiểm tra, bác sĩ nói em bé rất khỏe, anh yên tâm.”

”Nói nhỏ cho anh biết chuyện này, bé con chính là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn có con gái sao, nếu như anh biết em mang thai chắc chắn sẽ rất vui đúng không?”

”Nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm những chuyện mạo hiểm.”

“Họ nói anh đã đi rồi, không phải là đi một lúc, mà là vĩnh viễn rời đi, nhưng em không tin, anh nhất định không nỡ mà, đúng không? Anh biết không? Chúng ta có một bé gái rất đáng yêu, con bé tên Khuê Khuê, anh còn chưa gặp con bé mà, sao anh có thể rời đi được chứ?”

”Bọn họ cử hành tang lễ cho anh, em lén đi xem, nhưng em không tin.”

“Anh vẫn chưa chết, anh nhất định đang trốn ở đâu đó bảo vệ chúng em, đúng không?”

Nội dung phần sau của nhật kí gần như là giống nhau: Em nhớ anh, em rất nhớ anh các loại.

Lật đến trang cuối cùng, Nam Khuê đã kích động đến mức không nói nên lời.

Lúc nhỏ cô thường xuyên thấy mẹ giấu một cái hòm.

Cô hỏi mẹ, trong hòm là gì?

Mẹ nói, là thứ quý giá nhất của mẹ.

Sau khi mẹ qua đời, cô đã tìm cái hòm này khắp nơi trong nhà nhưng không tìm được.

Nghĩ đến chuyện lúc đó Đỗ Kiến Quốc đã lấy đồ bên trong ra rồi ném cái hòm đi.

”Thật tàn nhẫn, vậy mà ông ta lại giấu em nhiều năm như vậy!” Trái tim Nam Khuê vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Lục Kiến Thành ôm vai cô an ủi: ”Đừng tức giận, anh đã dạy dỗ ông ta cho em rồi.”

“Ông ta chắc chắn là lại đòi tiền anh đúng không, không phải là anh đưa cho ông ta đấy chứ?”

”Ông ta muốn tám trăm vạn, em yên tâm, anh không có sở thích coi tiền là rác.”

Lúc này Nam Khuê mới yên tâm.

Cô lại lần nữa nhìn bức ảnh: ”Mờ như thế này, mặt cũng chỉ mơ hồ, có thể khôi phục được sao?”

Lục Kiến Thành gật đầu: ”Anh đã liên hệ với người ta rồi, ảnh chụp cũng đã gửi cho anh ta, anh ta nói có thể.”

”Thật sao?”

Nghe được tin này, Nam Khuê vô cùng vui vẻ.

”Ừm, ông xã đã nói rồi, anh nhất định sẽ xử lí việc này cho em.”

”Bây giờ em không cần quan tâm gì cả, chờ mấy ngày nữa khôi phục xong ảnh, tìm cha em chắc chắn sẽ rất dễ.”

Nam Khuê vô cùng kích động.

Nghĩ đến chuyện có thể tìm được cha mình, cô vui vẻ ôm lấy Lục Kiến Thành: ”Ông xã, cảm ơn anh! Anh quá tuyệt vời rồi!”

Lục Kiến Thành mím môi, rõ ràng không hài lòng: ”Chỉ cảm ơn bằng lời thôi sao?”

Nam Khuê cười, muốn hôn lên mặt anh một cái.

Kết quả vừa lại gần, Lục Kiến Thành đột nhiên quay mặt sang.

Môi Nam Khuê lập tức chạm vào môi Lục Kiến Thành.

Một tay anh giữ gáy cô, Lục Kiến Thành không chút khách khí mà hôn sâu hơn.

Bầu không khí ngày càng mập mờ.

Nhiệt độ giữa hai người cũng không ngừng cao lên.

Cảm xúc cũng vô cùng sống động.

Dây áo của Nam Khuê yên lặng rơi xuống vai cô.

Đọc truyện chữ Full