Mặc dù có bản vẽ, nhưng dù sao cũng là lần đầu đến Đông Phương Thần Đảo. Hơn nữa, quy tắc trên đảo rất nhiều, Lâm Chính đi một mình chưa chắc đã mời được người ta.
Do đó, lần này Cổ Cương sẽ đi cùng Lâm Chính đến Đông Phương Thần Đảo.
Bước lên con tàu chiến của chính phủ, Lâm Chính đứng ở đầu tàu, nhìn ra mặt biển mênh mông, trong lòng dâng lên nỗi cảm khái vô tận.
“Tướng Lâm! Đông Phương Thần Đảo đã lánh đời gần trăm năm! Một trăm năm nay chúng tôi chưa từng liên lạc với họ, có lẽ người trên đảo cũng không còn là nhóm người năm xưa. Cho nên, tôi phải nói một chuyện cho cậu biết, đó là cầm Đông Phương Lệnh lên đảo chưa chắc đã điều động được cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đến đây”.
Cổ Cương đi bên cạnh Lâm Chính, do dự một lúc rồi mở lời.
“Tôi biết”.
Lâm Chính gật đầu đáp.
Con người luôn thay đổi.
Cuộc chiến bảo vệ Long Quốc đã trôi qua gần trăm năm, nghĩa sĩ năm xưa e là không còn lại bao nhiêu người, cũng không biết con cháu bọn họ có tình cảm thế nào với Long Quốc. Nếu bọn họ có thể đứng ra thì đương nhiên là tốt nhất, còn không muốn rời khỏi đảo cũng không có gì đáng trách.
“Giờ phải xem tài ăn nói của tôi và ông có thuyết phục được bọn họ hay không”.
Lâm Chính cười nói.
“Nếu là tài ăn nói thì tôi còn có ích được chút, nhưng còn chuyện đánh giết thì phải dựa vào long soái rồi!”.
Cổ Cương thở ra một hơi, cười nói.
Ông ta còn tưởng Lâm Chính sẽ nổi giận, thấy vẻ mặt Lâm Chính bình thản, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi.
“Đúng rồi tướng Lâm, theo tin tức trước đây, người của Đông Phương Thần Đảo cực kỳ thượng võ, ý ở đây là cố gắng đừng gây ra xung đột, mọi người đều là người Long Quốc”, Cổ Cương nói.
“Yên tâm, tôi cũng không phải người thích gây rắc rối”.
Lâm Chính lắc đầu.
Ầm…
Lúc này, mấy luồng sấm sét vang lên từ xa.
Hai người ngạc nhiên, nhìn về phía trước.
Cách trăm dặm về phía trước có một đám mây sấm sét cực lớn.
Mây sấm sét lơ lửng trên mặt biển, bên ngoài sấm chớp đùng đùng vô cùng đáng sợ, người bình thường chỉ nhìn thôi đã không dám đến gần.
“Tướng Lâm, chúng ta sắp đến gần phạm vi mây sấm sét rồi!”, Cổ Cương nghiêm túc, khẽ nói: “Cậu vào trong khoang tàu với tôi đi!”.
“Không cần, Cổ Cương, ông vào trong trước đi, tôi muốn xem xem mây sấm sét này có gì kỳ diệu”.
Lâm Chính cười nói.
Cổ Cương sửng sốt, mỉm cười, sau đó chui vào trong khoang tàu.
Phòng ngự bên ngoài tàu chiến đã kích hoạt.
Tất cả pháo đều thu vào trong.
Người trong tàu chiến đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính đứng ở đầu tàu, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tướng Lâm không vào sao?”.
Có người không nhịn được hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, lái tàu cho vững!”.
Cổ Cương sầm mặt, nghiêm túc quát.
Bọn họ không nói nữa, chăm chú lái tàu.
Chẳng mấy chốc, tàu chiến đâm thẳng vào vòng mây sấm sét.
Bọn họ lập tức mất tầm nhìn, xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, lái tàu chỉ có thể dựa vào radar.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Lúc này, tiếng sấm dữ dội không ngừng vang lên, dày đặc giống như tiếng pháo nổ.
Bọn họ kinh hoàng, nghe sấm nổ điếc cả tai.
“Tăng tốc, mau đi qua khỏi vòng mây sấm sét!”.
Cổ Cương cảm giác được có điều không ổn, lập tức quát lên.
“Vâng!”.
Tàu chiến tăng tốc.
Đúng lúc này.
Ầm!
Một tia sét đột nhiên giáng xuống, đánh thẳng lên tàu chiến.
Trong nháy mắt, bên phải tàu chiến bị đánh thủng một lỗ nhỏ.
Màn hình trước mặt người trên tàu lập tức chớp đèn đỏ.
“Không hay! Thủ trưởng Cổ! Tàu chiến của chúng ta bị sét đánh trúng rồi!”, người trên tàu kinh hãi.