"Các vị, chúng tôi là người của chính phủ Long Quốc, Đông Phương Lệnh đang ở đây, mong hãy cất vũ khí!"
Cổ Cương đi tới mui thuyền, cầm Đông Phương Lệnh mục nát, lớn tiếng hô lên.
Ông ta giơ cao Đông Phương Lệnh, mặc dù lệnh bài không lớn, nhưng cũng thấy rõ.
Nhưng người bên bờ không ai đáp lại.
Chờ tàu chiến sắp cập bờ.
Vèo vèo vèo vèo. . .
Những người trên bờ bất ngờ nhảy lên boong tàu, ngay lập tức kề kiếm vào cổ tất cả các thuyền viên, khống chế bọn họ.
Cho dù là Lâm Chính cũng bị kề một lưỡi dao sắc bén trên cổ.
Anh nhướng mày, nhưng không làm gì cả.
Cổ Cương hơi ngẩn ra, liếc nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn người ở bên bờ.
"Dẫn bọn họ xuống”.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc theo phong cách cổ xưa với chiếc áo bào nâu đi tới, trầm giọng hét.
Người đàn ông để bộ râu dê, không giận mà uy, rất có khí chất, khi ông ta bước đến, những người xung quanh nhao nhao hét lên 'Giám Trưởng đại nhân’.
Mọi người trên tàu chiến bước lên đảo, nhưng lại bị bao vây kín đến mức con kiến cũng không thể thoát thân.
Người đàn ông trung niên được gọi là Giám Trưởng đi tới bên cạnh Cổ Cương với khuôn mặt không cảm xúc, đoạt lấy Đông Phương Lệnh trong tay ông ta, nhìn một cách tỉ mỉ.
"Thưa ông, chúng tôi là người Long Quốc, ông làm vậy có ý gì?"
Cổ Cương không vui nói.
Mặc dù những người này sống ẩn dật trên thần đảo, nhưng họ vẫn là người dân của Long Quốc, phải tuân theo luật pháp của Long Quốc.
Cổ Cương là người của chính phủ, sao có thể nhẫn nhịn được?
Chỉ là ông ta vẫn kiềm chế tính khí của mình, không nổi giận.
"Đông Phương Thần Đảo của chúng tôi đã rất lâu không tiếp xúc với người ngoài, sao biết các ngươì có phải người của chính phủ Long Quốc hay không?" mặt Giám Trưởng không chút biểu cảm nói.
"Đông Phương Lệnh ở chỗ này, sao có thể là giả? Lẽ nào các người còn không nhận ra Đông Phương Lệnh sao?"
Cổ Cương nóng nảy nói.
Giám Trưởng lại cười khẩy: "Chúng tôi cũng nhiều năm không thấy Đông Phương Lệnh rồi, sao biết vật này là thật hay giả?"
"Ông...”
Cổ Cương sững sờ không biết nên nói gì.
Lâm Chính lại lắc đầu cười nhạt: "Còn tưởng rằng Đông Phương Thần Đảo là nơi địa linh nhân kiệt gì cơ, không ngờ lại tệ như vậy”.
"Cậu nói gì?"
Giám Trưởng nhướng mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Thanh niên trẻ, cậu đang sỉ nhục thần đảo bọn tôi sao?"
"Tôi nói sai à? Không cần biết Đông Phương Lệnh là thật hay giả, cách tiếp đãi khách của quý đảo thật không ra làm sao! Trong tay chúng tôi không có gì, nhưng các người lại dùng đao kiếm kề cổ, quý đảo thật hào phóng!"
Lâm Chính khẽ cười, trong lời nói đều là vẻ châm chọc.
Sắc mặt Giám Trưởng không được tự nhiên, lưỡng lự một lúc, ậm ừ nói: “Đúng là miệng lưỡi lém lỉnh!”
Nói xong, ông ta phất tay.
Mọi người lập tức để đao kiếm xuống.
"Người đâu! Dẫn bọn họ tới phòng khách, không cho phép bọn họ rời khỏi phòng khách nửa bước, tôi đi gặp đảo chủ!"
"Tuân lệnh! Giám Trưởng đại nhân!"
Mọi người hô lên.
Giám Trưởng lập tức xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, đoàn người Cổ Cương và Lâm Chính bị dẫn tới một phòng khách trước núi hồ lô.
Hai người ngồi trong sảnh.
Đám thuyền viên nghe lệnh đợi ở phía sau sảnh.
"Tướng Lâm, tôi có dự cảm không tốt lắm!"
Vẻ mặt Cổ Cương lo âu, liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính gật đầu: "Xem ra không giống như dự đoán, e là khó cầu viện binh, không dễ nói chuyện rồi".
"Cầu viện binh ư? Theo tôi thấy, có thể rời khỏi đây hay không mới là vấn đề!"
Cổ Cương khổ sở cười nói: "Thái độ của đối phương rõ ràng là có ý đối địch với chúng ta!"
"Dù sao gần trăm năm nay họ không tiếp xúc với người ngoài, phản ứng này cũng bình thường!"
Lâm Chính cười đáp.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài phòng khách.