“Cái gì?”
Cổ Cương hít một hơi, ông ta kinh ngạc nhìn mấy người Khuyết Thu.
Lâm Chính cau mày.
"Khuyết đảo chủ! Long Quốc đang gặp khó khăn, là con dân của Long Quốc, lúc này tại sao lại không góp sức? Chẳng lẽ các người định ở trên đảo đến cuối đời sao?"
Cổ Cương đột ngột đứng dậy, hơi tức giận hỏi.
“Ông Cổ! Không phải chúng tôi không muốn giúp sức, chỉ là chúng tôi đã quen nhàn rỗi, muốn chúng tôi ra chiến trường chém giết, e rằng tôi đồng ý, bọn họ cũng không chịu, chẳng lẽ ông muốn tôi kề dao vào cổ bọn họ ép họ phải ra tay sao?”
Khuyết Thu nhíu mày nói.
"Nhưng Đông Phương Lệnh ở đây! Tiền bối của các người từng hứa hẹn, chẳng lẽ các người định thất hứa sao?"
Sắc mặt Cổ Cương tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đó là lời hứa của các vị tiền bối, hiện giờ thế hệ trước không còn được mấy người, nếu ông Cổ không từ bỏ, tôi có thể thương lượng với bọn họ, để bọn họ trở về với ông, được không?" Khuyết Thu cười nói.
“Bà... thật vô lý!”
Cổ Cương tức giận đến cực điểm, toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi.
“Thôi vậy!”
Lâm Chính lắc đầu, đứng thẳng lên nói: "Cổ Cương, chúng ta trở về đi, người Thần Đảo nhát gan như vậy, sao phải cầu xin bọn họ chứ? Tôi nghĩ thực lực của bọn họ cũng chẳng ra sao? Ông bảo bọn họ đi đối phó với đám người của Thiên Ma Đạo thì chẳng phải là bảo bọn họ đi chịu chết sao? Vậy thôi!"
Nói xong, Lâm Chính muốn đưa Cổ Cương rời đi.
Nhưng lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng ngồi không yên.
Đặc biệt là người thanh niên tuấn tú kia, giận tím mặt, đột nhiên đập bàn, đứng dậy giận mắng: "Tên kia, anh nói cái gì? Anh dám sỉ nhục Đông Phương Thần Đảo bọn tôi sao?"
“Anh dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi?”
Lâm Chính nghiêng đầu, híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
“Thân phận gì ư? Hừ, bọn họ coi anh là long soái, nhưng tôi thì không! Long soái cái quái gì chứ? E rằng anh nhờ trèo lên chức vụ đó nhờ quan hệ! Nếu anh có bản lĩnh thì đấu với tôi! Nếu tôi thắng, anh phải quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi và toàn bộ người trên đảo?", người thanh niên tuấn tú khịt mũi nói.
“Vậy nếu anh thua, thì sao?”
Lâm Chính hỏi lại.
“Tôi không thể thua”.
“Ngay cả việc bản thân thua mà anh cũng không chấp nhận được sao?”
"Anh…" Thanh niên tuấn tú nhìn lạnh lùng: "Vậy anh nói xem, nếu như tôi thua, anh muốn như thế nào? Tôi nói cho anh biết, tôi không thể làm chủ bảo cao thủ của đảo cùng anh đi chiến đấu đâu! Cho nên anh đừng mơ tưởng đưa ra yêu cầu này!"
Thanh niên tuấn tú mặc dù là con của Khuyết Thu, nhưng lại không có bản lĩnh làm chủ, tuy tức giận nhưng vẫn giữ vững lý trí.
"Tôi không cần anh giúp tôi thuyết phục người dân Thần Đảo giúp tôi diệt trừ Thiên Ma Đạo, tôi chỉ muốn anh làm chút chuyện!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh muốn tôi làm gì?”
"Nếu như tôi thua, tôi không chỉ quỳ xuống xin lỗi mẹ anh và toàn bộ người trên đảo, mà tôi sẽ tự sát trước mặt mọi người!", Lâm Chính chắp tay sau lưng bình tĩnh nói.
“Hả? Tướng Lâm, sao... cậu có thể làm như vậy được?”
Cổ Cương nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ anh.
Nhưng Lâm Chính giơ tay ra hiệu ông ta đừng nói nữa, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như anh thua, tôi không cần anh chết, càng không cần anh quỳ xuống, tôi chỉ cần anh tự phế bỏ tu vi của mình, thế nào?"
Vừa dứt lời, Khuyết Thu nhíu mày.
Những nơi như Thần Đảo cũng được chia thành các cấp, cơ sở để phân chia các cấp là thực lực.
Nếu tu vi của con trai bà ta bị phế bỏ thì ngay cả địa vị của bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Nhất thời, tất cả mọi người đều do dự.
“Thế nào? Sợ rồi à?”
Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Tôi sợ anh sao? Buồn cười!”, thanh niên tuấn tú giận dữ: “Đấu thì đấu!”