TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3711 THẤY KHÓ MÀ THOÁI LUI SAO?”

“Không thể nào", Lôi Phúc đột nhiên gầm lên.

Đám đông cũng trố tròn mắt. Khuyết Minh vừa rồi còn bị phế tu vi thì lúc này đã có thể khởi động được chân khí. Đang làm ảo thuật hay sao?

“Minh Nhi, tu vi của con có lại rồi sao?”, Khuyết Thu thất kinh, vui mừng nói.

Khuyết Minh lập tức tung ra hai cú đấm, chiêu nào cũng đầy uy lực. Khuyết Thu thấy vậy thì mừng lắm. Đám đông thì như gặp phải ma.

Đúng lúc này...

Vụt vụt...Những cây châm ghim trong cơ thể Khuyết Minh đột nhiên phóng ra, quay lại tay của Lâm Chính. Khuyết Minh đang múa máy lập tức ngã ra đất trong vô cùng chật vật.

“Ha ha...”, không ít người bật cười.

Khuyết Minh mặt tối sầm, chật vật bò dậy nhìn hai tay mình với vẻ kinh ngạc: “Mẹ ơi, sức mạnh của con lại...không có nữa rồi”.

Dứt lời, tiếng cười đột nhiên dừng lại. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Có mà đến tên ngốc cũng biết Khuyết Minh đột nhiên hồi phục thực lực là do Lâm Chính.

“Tướng Lâm...điều này”, Khuyết Thu định nói gì đó.

“Khuyết đảo chủ, tôi và công tử đây có mâu thuẫn là chuyện nhỏ. Tính cách của công tử quá ương ngạnh, tu vi bị phế nhưng đó không phải điều quan trọng. Là long soái của Long Quốc đương nhiên cần quan tâm tới muôn dân, vết thương của Khuyết Minh tôi sẽ chịu trách nhiệm và giúp anh ta hồi phục, đảm bảo tu vi không bị sao cả”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Khuyết Thu mừng lắm, vội vàng chắp tay: “Nếu được vậy thì cảm ơn tướng Lâm”.

“Không cần khách khí”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mặt tối sầm. Lâm Chính nói có ý gì chẳng lẽ ông ta lại không hiểu. Lâm Chính cố ý làm vậy là để có thể thương lượng với Khuyết Thu điều động cứu viện giúp anh diệt trừ Thiên Ma Đạo.

Lâm Chính chỉ nói sẽ giúp Khuyết Minh trị khỏi vết thương chứ không hề nói trị trong bao lâu. Đây chẳng phải là một vụ giao dịch sao.

Khuyết Thu mà không giúp anh thì tu vi của Khuyết Minh khi nào hồi phục sẽ lại phụ thuộc vào tâm trạng của Lâm Chính.

Lôi Phúc âm thầm bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Ông ta muốn định tận dụng cơ hội lần này kéo Khuyết Thu khỏi vị trí phó đảo chủ nhưng đã bị Lâm Chính làm phá vỡ hết kế hoạch

“Tường Lâm, Đông Phương Lệnh mặc dù là món đồ do tiền bối ban cho chúng tôi nhưng dù là ai trong chúng tôi thì cũng chưa từng tiếp xúc với thứ đó. Mong cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm để tôi và đảo chủ thương lượng, ngày mai sẽ cho cậu đáp án, được không?”, Khuyết Thu cung kính nói.

Thái độ và cách nói chuyện của Khuyết Thu khác trước đó một trời một vực.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Hừ”, Lôi Phúc phất tay, dẫn người rời đi.

Khuyết Thu liếc nhìn ông ta nhưng cũng không nói gì, chỉ hô lên: “Người đâu, sắp xếp cho các vị khách đi nghỉ ngơi. Nghe đây, sắp xếp phòng tốt nhất, nếu các vị khách có yêu cầu gì thì đáp ứng, không đựng chậm trễ. Ai mà khiến các vị không vui thì tôi sẽ hỏi tội người đó đấy”.

“Vâng phó đảo chủ”, người bên cạnh vội vàng đáp lại.

“Làm phiền phó đảo chủ rồi”, Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi.

Choang...Chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Khốn nạn...”

Trong phòng, Lôi Phúc đập mạnh chén trà xuống đất và gầm lên. Phó võ trưởng đứng bên cạnh không dám nói gì.

“Cái thứ tiện nhân Khuyết Thu đó, rõ ràng là muốn cầu xin tên họ Lâm đó chữa bệnh cho con trai bà ta. Khác gì nối giáo cho giặc. Vì chút chuyện riêng mà yêu cầu cả thần đảo Đông Phương xuất binh cứu viện. Đừng mơ! Ngày mai tôi nhất định sẽ đi gặp đảo chủ, không thể để bà ta thành công được”, Lôi Phúc tức tới run người.

“Tổng võ trưởng, chuyện này đương nhiên cần thương lượng với đảo chủ. Thực ra hôm nay phó đảo chủ cũng bị tên họ Lâm đó gài mà. Cậu ta cố tình chọc giận Khuyết Minh, sau đó phế công pháp của cậu ta, rồi lại chữa trị cho cậu ta trước mặt đám đông. Phó đảo chủ chỉ có một mụn con, nâng như nâng trứng nên đương nhiên là yêu thương hết mực. Tên long soái của Long Quốc này đúng là không thể không đề phòng”, phó võ trưởng khẽ nói.

Lôi Phúc tức giận suy nghĩ: “ Vậy ông nói xem, chúng ta phải đối phó với kẻ đó như thế nào?”

“Những kẻ này có Đông Phương Lệnh. Nếu như cố tình đuổi họ ra khỏi đảo thì chắc chắn là không thể. Hay là chúng ta tạo ra tội danh bất trung bất hiếu”, phó võ trưởng vuốt cằm: “làm vậy để họ thấy khó mà thoái lui”.

“Thấy khó mà thoái lui sao?”

Lôi Phúc suy nghĩ: “Ông có ý gì thì mau nói đi”.

“Tổng võ trưởng, lẽ nào ông quyết mất Tây Đảo rồi?”, phó võ trưởng nhếch miệng cười.

“Tây Đảo?”

Lôi Phúc giật mình: “Ý ông là...”

“Để họ thay chúng ta tới Tây Đảo, lấy vật báu của tiên tổ chẳng phải là ổn sao? Nếu họ đồng ý thì chắc chắn sẽ là một đi không trở lại. Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta sao phải đồng ý sẽ giúp họ?”, phó võ trưởng mỉm cười.

“Thế nhưng nếu họ đi Tây Đảo mà chết hết ở đo thì Long Quốc sẽ đổ tội cho chúng ta. Đông Phương Thần Đảo trước giờ ẩn thế nhưng cũng vẫn thuộc phạm vi của Long Quốc. Làm lớn chuyện thì chúng ta lại thành tội nhân mất” ,Lôi Phúc chau mày

“Về điểm này tổng võ trưởng không cần lo lắng Ngay mai trước mặt tên họ Lâm đó, ông nói rõ về chuyện Tây Đảo là được. Đám người đó nghe xong sẽ thoái lui thôi”, phó võ trưởng cười nói.

“Đúng là ông”, Lôi Phúc bật cười.

Trong phòng khách.

“Tướng Lâm quả nhiên cao minh, thế này thì Khuyết phó đảo chủ sẽ phải tận lực giúp đỡ chúng ta để Đông Phương Thần Đảo xuất binh tiêu diệt Thiên Ma Đạo rồi”, Cổ Cương giơ ngón cái về phía Lâm Chính.

Lâm Chính ngồi trước bàn trà, thản nhiên nói: “Khuyết Thu dễ đối phó, còn Lôi Phúc thì chắc là sẽ gặp phiền phức đây. Vừa rồi tôi đi nghe ngóng thì biết tổng võ trưởng có chức vụ khá cao ở Đông Phương Thần Đảo. Ông ta không đơn giản. Hơn nữa người trong đảo đều biết Lôi Phúc trước giờ bất mãn với Khuyết Thu, muốn Khuyết Thu thoái ngôi để ngồi lên vị trí phó đảo chủ”.

“Tướng Lâm cần gì phải lo lắng. Lôi Phúc dù sao cũng là tổng võ trưởng. CHúng ta chỉ cần bám vào Khuyết Thu là nhất định thành công” , Cổ Cương vui vẻ cười nói.

Lâm Chính không nói gì. Anh biết ngày mai chắc chắn sẽ có sóng gió.

Đọc truyện chữ Full