TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3713 CÓ GÌ MÀ QUÁ ĐÁNG?”.

“Tướng Lâm, cậu định làm gì?”.

Đông Phương đảo chủ nhíu mày.

Mọi người đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu nhìn Lâm Chính.

Cổ Cương cũng không hiểu, nhưng không nói gì.

Ông ta biết chuyện này không thể thành công, chỉ đành trông chờ vào Lâm Chính.

“Đông Phương đảo chủ, không phải tôi đã nói rồi sao? Việc giáo dục của đảo có vấn đề, cần phải mời thầy giáo ưu tú phụ trách việc giáo dục trên đảo!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu nói gì? Giáo dục của chúng tôi có vấn đề gì được? Cậu bớt ở đó soi mói!”.

Lôi Phúc không nhịn được, lớn tiếng quát.

Ông ta là tổng võ trưởng, không những phụ trách việc luyện võ của đệ tử trong đảo, mà còn phụ trách việc giáo dục học tập của đệ tử.

Lâm Chính nói vậy chẳng khác nào nhắm vào ông ta.

“Giáo dục của các người không có vấn đề?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, nói.

“Vậy cậu nói xem chúng tôi có vấn đề chỗ nào?”, Lôi Phúc lạnh lùng hỏi.

Lâm Chính đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu giáo dục ở chỗ các ông không có vấn đề thì sao các ông không biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao không biết thiên hạ quốc gia? Vì sao không biết trung thành nghĩa tín? Hình như các ông không có những thứ đó, chẳng lẽ còn không coi là có vấn đề?”.

Lời này vừa dứt, người của Đông Phương Thần Đảo đều bùng nổ.

“Mày nói cái gì? Mày dám chửi bọn này bất trung bất nghĩa sao?

“Đồ khốn! Mày ngang nhiên sỉ nhục thần đảo bọn tao?”.

Bọn họ nổi giận, sắp sửa ra tay.

Cổ Cương đập bàn, lạnh lùng quát: “Ngông cuồng!”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Các người làm gì đấy? Muốn ra tay với long soái của Long Quốc hay sao? Các người muốn tạo phản, đối địch với Long Quốc sao?”, Cổ Cương quát lên.

Đến nước này rồi, ông ta cũng không cần khách sáo thêm nữa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Dù sao ông ta cũng là người có địa vị, người khác không thể nào so sánh với ông ta, khi nổi giận đương nhiên cũng không tầm thường.

“Ngồi xuống hết cho tôi!”.

Đông Phương đảo chủ quát lên, bọn họ mới ngừng chửi rủa, nhưng rõ ràng vẫn không phục.

“Tướng Lâm! Nếu cậu mang lòng oán giận vì chúng tôi không xuất binh, tôi có thể lý giải, nhưng hi vọng cậu đừng hủy hoại Đông Phương Thần Đảo. Chúng tôi có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, đây là giới hạn của chúng tôi. Hơn nữa, hình như cậu còn sỉ nhục cả tổ tiên chúng tôi, đó cũng là giới hạn của chúng tôi, hi vọng cậu đừng có quá đáng!”.

Đông Phương đảo chủ hạ thấp giọng, quát lên.

“Quá đáng? Câu nào của tôi cũng là sự thật, có gì mà quá đáng?”.

Lâm Chính cười nhạt: “Nếu các người biết lễ nghĩa liêm sỉ thì đã không tiếp đón chậm trễ, vô lễ khi chúng tôi lên đảo như vậy! Nếu các người biết thiên hạ quốc gia thì sẽ không từ chối khi quốc gia cần các người! Các người hiểu trung thành nghĩa tín thì đã không bội tín bạc nghĩa, bỏ qua Đông Phương Lệnh, từ chối xuất binh!”.

“Tôi hỏi các người, nếu không có Long Quốc thì có được Đông Phương Thần Đảo yên ổn hòa bình cho các người sao? Các người có thể yên bình ẩn cư ở đây sao?”.

“Thế giới này có nhiều quốc gia, nhiều thế lực như vậy, vì sao gần trăm năm nay không ai đến quấy rầy các người? Đó là vì vùng biển này, hòn đảo này đều thuộc Long Quốc! Người của nước khác sao dám vượt giới hạn?”.

“Các người tự xưng là ẩn cư ở đây, không tranh với đời, càng không nợ Long Quốc thứ gì. Nhưng tôi phải nói các người biết, từ khi các người sinh ra, mỗi một người đều đang hưởng thụ sự hòa bình mà Long Quốc mang lại cho các người!”.

“Các người không phủi sạch nó được đâu, bởi vì các người là người Long Quốc!”.

“Nghĩ xem tổ tiên các người đều là anh hùng như thế nào, liệt sĩ như thế nào? Bọn họ sẵn sàng đầu rơi máu chảy vì quốc gia! Ngược lại, hãy nhìn các người mà xem, các người coi việc này không liên quan, trốn ở nơi này! Tôi nói giáo dục của các người có vấn đề là còn nhẹ, phải nói là các người thật đê tiện, dơ bẩn!”.

Lâm Chính mắng chửi, không hề nể nang gì.

Những lời này làm bọn họ không đáp trả được tiếng nào, thậm chí Cổ Cương đứng bên cạnh cũng ngây người ra.

Đọc truyện chữ Full