Sau khi mọi người đưa ra quyết định đã lập tức hành động.
Đông Phương đảo chủ đích thân triệu tập tất cả người trên đảo, tập trung tại lối vào Tây Đảo.
Nơi gọi là Tây Đảo đương nhiên nằm ở phía tây của Thần Đảo, nối liền với toàn bộ đảo lớn, chỉ có một con đường cát nhỏ ở giữa, còn lại đều bị nước biển nhấn chìm.
Muốn vào Tây Đảo, chỉ có thể đi theo con đường cát này.
Theo mệnh lệnh của Đông Phương đảo chủ, lối vào Tây Đảo tấp nập người qua lại.
Lâm Chính và Cổ Cương đứng trước lối vào chờ đợi.
Khuyết Thu đi tới, vẻ mặt đầy áy náy.
"Tướng Lâm, thật sự xin lỗi. Tôi đã nhiều lần đề nghị đảo chủ xuất binh, nhưng đảo chủ không chấp nhận. Tuy tôi là phó đảo chủ, nhưng tôi chỉ mới nhậm chức được một thời gian ngắn, lời nói không có trọng lượng, không thể giúp được, mong tướng Lâm thứ lỗi”.
Khuyết Thu hơi cúi người nói.
"Khuyết đảo chủ khách sáo rồi, bà đã làm hết sức, tôi nhìn ra được, cũng không cần tự trách”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa tới: "Đây là Đoạn Tục Tán do tôi luyện chế, bà mang về cho Khuyết Minh, bảo anh ta hòa với nước rồi uống, trong vòng ba ngày sẽ khôi phục khí mạch, khôi phục tu vi!"
"Thật sao?"
Khuyết Thu sững sờ trong giây lát, vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy, liên tục cúi đầu: "Cảm ơn tướng Lâm! Cảm ơn tướng Lâm! Đại ân của tướng Lâm, Khuyết Thu sẽ không bao giờ quên!"
Nói xong, bà ta vui mừng hớn hở rời đi.
"Hừ, đường đường là một phó đảo chủ, sao có thể hèn mọn như vậy? Cũng không sợ người khác chê cười!"
Lôi Phúc đi tới, nhìn thấy Khuyết Thu rời đi, lập tức lạnh lùng mắng nhiếc.
"Hèn mọn ư?"
Cổ Cương không vui, nói thẳng: "Tướng Lâm của chúng tôi là long soái Long Quốc, địa vị cao quý nhường nào, đừng nói là phó đảo chủ, cho dù là đảo chủ của các người cũng phải hành lễ với long soái của chúng tôi, có gì không được chứ? Sao lại bảo là hèn mọn? Chẳng lẽ long soái của chúng tôi không xứng sao?"
Lôi Phúc liếc nhìn Cổ Cương, đắc ý nói: "Đông Phương Thần Đảo của chúng tôi không nói về những thứ vớ vẩn đó, chúng tôi chỉ quan tâm đến nắm đấm! Ở đây, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, ai có tu vi cao nhất thì người đó cao quý!"
"Sao ông biết tu vi của long soái của chúng tôi thấp?", Cổ Cương nhíu mày.
"Tuổi còn trẻ như vậy, tu vi sao có thể cao được? E rằng hắn có chút thiên phú, được các người đưa lên chức vụ cao mà kiêu ngạo!" Lôi Phúc cười khẩy nói.
"Khốn nạn! Chẳng lẽ ông muốn đấu với tướng Lâm?", sắc mặt Cổ Cương trở nên lạnh lùng, lập tức hét lớn.
"Tôi không phải Khuyết Minh, ông muốn đánh sao? Tôi cầu còn không được!", Lôi Phúc híp mắt lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ thích thú.
Cổ Cương vô cùng tức giận còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã ngăn ông ta lại.
"Cổ Cương, đừng để ý tới ông ta, ông ta đang muốn chọc giận tôi và ông! Ép tôi ra tay so tài với ông ta!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tôi biết, nhưng người này quá mức kiêu ngạo! Đúng là muốn ăn đòn!"
Cổ Cương khịt mũi nói.
Ông ta đã từng thấy thực lực của Lâm Chính, anh đấu với Lôi Phúc chắc chắn không thua.
Nhưng Lâm Chính dường như không có hứng thú với Lôi Phúc.
"Chúng ta chỉ cần lấy lại di vật của tổ tiên trên Thần Đảo thì nhiệm vụ của chuyến đi này sẽ hoàn thành, không cần gây thêm rắc rối”.
"Được, nghe theo sự sắp xếp của tướng Lâm”.
Cổ Cương gật đầu.
"Hừ, thật nhát gan!"
Lôi Phúc mắng chửi vài câu, thấy Lâm Chính thờ ơ nên bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Đông Phương đảo chủ đã chọn xong người.
Lâm Chính nhìn thoáng qua đội hình, không khỏi nhíu mày.
Ngoại trừ Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc, còn lại đều là người đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, không có gương mặt nào trẻ tuổi, bọn họ đều có thực lực cao, tất cả đều nắm giữ chức vụ quan trọng trên đảo, điều này không bình thường.
Xem ra Tây Đảo còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của Lâm Chính.
"Cổ Cương, ông chờ ở chỗ này, tôi đi theo bọn họ”, Lâm Chính nói.
"Vâng thưa tướng Lâm, cẩn thận một chút”.
"Yên tâm đi”.
Lâm Chính gật đầu, đi tới.
Đông Phương đảo chủ chăm chú nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn Cổ Cương nói: "Tướng Lâm, ông Cổ, tôi nhắc nhở các người một câu, Tây Đảo rất nguy hiểm, bất kì ai cũng không thể đảm bảo được tính mạng. Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn đi thì hãy nói rõ với ông Cổ Cương, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Sắc mặt Cổ Cương lập tức thay đổi.
"Yên tâm, nếu tôi chết ở trên Tây Đảo, tuyệt đối không cần Thần Đảo các người chịu trách nhiệm!"
Lâm Chính đáp lời, sau đó nói với Cổ Cương: "Ông không được phép quy trách nhiệm cho Thần Đảo, biết chưa?"
“À..”
Cổ Cương vừa mở lời, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lâm Chính nên chỉ có thể gật đầu.
"Tốt lắm! Tướng Lâm, mời theo tôi!"
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đi thẳng về phía đường cát.
Đám đông hùng hậu tiến thẳng phía Tây Đảo.
Tổng cộng bốn mươi sáu người.
Mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất.
Ít nhất theo Lâm Chính thấy, đội ngũ này cũng có thể đi ngang hàng với đám người ở vực Diệt Vong.
Những người của Đông Phương Thần Đảo còn lại cũng đứng ở lối vào theo dõi.
Cổ Cương đầy lo lắng.
Nhưng khi đoàn người đi đến giữa đường cát.
"A!"
Một tiếng gầm thê lương đột nhiên phát ra từ Tây Đảo.
Trái tim mọi người đột nhiên run lên, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Tây Đảo, một bóng người nhếch nhác bỏ chạy như điên.
Đoàng đoàng đoàng. . . .
Lúc người này chạy điên cuồng, bước ra với trọng lượng vạn cân, hai chân đạp xuống khiến Tây Đảo rung chuyển dữ dội, xung quanh đảo nổi sóng.
Còn có một sức mạnh khủng khiếp đang cuồn cuộn.
"Sức mạnh phi thăng?"
Sắc mặt Lâm Chính đột nhiên thay đổi, anh cảm nhận được khí tức phát ra từ Tây Đảo.
Không sai.
Mặc dù rất hỗn tạp, nhưng bên trong sức mạnh này, quả thật có sức mạnh phi thăng!
Anh nhìn chằm chằm, âm thầm cảnh giác.