Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Đến đây, đến đây".
Trương Tinh Vũ kêu lên, vội chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Trương Tinh Vũ liền vui mừng quá đỗi.
"Ôi chao! Sao con gái yêu quý của mẹ lại đến đây thế?", bà ta vội vàng ôm lấy Tô Nhu đầy thân thiết.
"Được rồi mẹ, đang có khách ở đây đấy".
Tô Nhu cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng nói.
Trương Tinh Vũ sửng sốt, phát hiện đằng sau Tô Nhu còn có một cô gái cao gầy.
"Đây là..."
"Chào bà Trương, tôi là Cung Hỉ Vân".
Cung Hỉ Vân mỉm cười chìa tay ra.
"Chào cô Cung, hoan nghênh, hoan nghênh! Mau vào đi!".
Trương Tinh Vũ vội nói.
"Không cần đâu bà Trương, tôi và cô Tô Nhu đến đây là muốn thông báo với bà và ông Tô Quảng, mời ông bà lập tức theo tôi rời khỏi Giang Thành", Cung Hỉ Vân nói rất nghiêm túc.
"Rời khỏi Giang Thành?".
Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Mẹ, bây giờ không kịp giải thích đâu, bố mẹ mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ở tạm chỗ ông ngoại một thời gian", Tô Nhu vội nói.
"Việc này... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
Trương Tinh Vũ ù ù cạc cạc, hoàn toàn không rõ là có chuyện gì.
Cung Hỉ Vân do dự một lát, chỉ đành bịa ra một lý do: "Bà Trương, thực ra tôi là người của công ty Dương Hoa, chúng tôi vừa nhận được tin đối thủ cạnh tranh của công ty Dương Hoa định dùng biện pháp mạnh để đe dọa Chủ tịch Lâm. Những biện pháp này bao gồm cả bắt cóc giết người, Chủ tịch Lâm sợ các bà sẽ bị liên lụy, nên bảo tôi đến đưa các bà đi. Mong bà đừng chần chừ nữa, thời gian đang cấp bách!".
"Cái gì?".
Trương Tinh Vũ giật nảy mình, vội vàng chạy vào trong.
"Ông nó ơi! Ông nó ơi! Mau thu dọn đồ đạc đi! Nhanh lên!".
…
Cùng lúc đó, Lạc Thiên cũng biết tin, vội đến gặp Tô Nhu rồi cùng rời khỏi Giang Thành.
Còn ở học viện Huyền Y Phái.
Từ Thiên đang giúp đỡ xử lý những người bị thương.
Phía Long Quốc phái tới một đội y tế tiên tiến để chi viện, ngoài ra còn có hai nhóm đặc biệt tiến vào đóng quân ở Giang Thành.
Trong tình hình chiến trường Bắc Cảnh đang căng thẳng, có thể điều được hai đội quân đến đã là tốt lắm rồi.
Nhưng không biết tại sao, Từ Thiên có cảm giác chuyện này sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, một người của Kỳ Lân Môn nhanh chân đi tới, ghé vào tai Từ Thiên nhỏ giọng nói mấy câu.
Từ Thiên biến sắc, gọi ngay đám Chu Huyền Long đến phòng họp tạm thời.
"Ông Từ, có chuyện gì mà gấp gáp thế?".
Mọi người cảm thấy bất ổn, Chu Huyền Long lên tiếng đầu tiên.
"Tôi vừa nhận được tin Thiên Ma Đạo xuất quân với quy mô lớn! Nhìn phương hướng của bọn chúng thì rất có khả năng là tiến về phía Giang Thành chúng ta", Từ Thiên khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Mọi người kinh hãi.
"Thiên Ma Đạo lại đến nữa?".
"Bọn chúng... bọn chúng nghĩ gì vậy?".
"Đám người này điên rồi sao?".
Đại chiến vừa kết thúc, Thiên Ma Đạo lại tiếp tục hành động, ai mà chịu được chứ?
"Tôi đoán chắc chắn là Thiên Ma Đạo tưởng rằng thần y Lâm không ở Giang Thành, nên mới nhân cơ hội ra tay! Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!", Từ Thiên trầm giọng nói.
"Phái ngay người đến điểm làm việc của đại hội, báo với tổ trưởng Vương, điều Thiên Hổ Xích Viêm Tổ tới! Nếu có Thiên Hổ Xích Viêm Tổ ở đây, thì có thể ngăn được người của Thiên Ma Đạo", có người đưa ra ý kiến.
"Đúng vậy, các cao thủ của chúng ta người thì chết, người thì bị thương, khó mà ngăn cản thế công của Thiên Ma Đạo. Hơn nữa lần này Thiên Ma Đạo phái rất nhiều người tới, nghe nói đội quân tiên phong lên tới hai vạn người, đội quân phía sau kéo dài không dứt, chắc phải hơn 10 vạn. Nếu không có cao thủ của đại hội giúp đỡ, thì chúng ta rất khó trụ được trong trận chiến này", Từ Thiên nói.
Mọi người đều sợ hãi trong lòng.
Thiên Ma Đạo điên rồi sao?