Tử Long Thiên thở hổn hển.
Nhìn từng đợt sóng máu dần dần rơi xuống, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười.
Ông ta nhặt thanh kiếm gãy trên mặt đất lên và đi về phía trước.
"Mình phải tự tay chặt đầu Lâm thần y để dâng lên sư tôn! Đến lúc đó, sư tôn có thể đem đầu Lâm thần y đi gặp các quan chức Long Quốc. Đám quan chức Long Quốc đó nhất định sẽ rất sốc khi nhìn thấy đầu hắn, ha ha ha ha...."
Tử Long Thiên cười to, trong mắt tràn đầy vẻ tự mãn.
Nhưng ngay khi ông ta lại gần làn sóng máu.
Vút!
Một bàn tay đột nhiên nhô ra khỏi sóng máu, trong nháy mắt đâm vào ngực ông ta, bóp chặt xương ức của ông ta và kéo ra một cách thô bạo.
Tử Long Thiên lảo đảo và mất thăng bằng.
Khi ông ta định thần lại liền nhìn thấy Lâm Chính đang đứng ở trước mặt mình!
Anh không chết!
Thậm chí, toàn thân không bị tổn hại gì.
Đôi mắt đỏ như máu của Lâm Chính nhìn về phía Tử Long Thiên, trong mắt anh lúc này toàn là sự lạnh lùng và sát khí.
Tử Long Thiên toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ không thể tin nổi.
"Không thể...điều này là không thể...tại sao đòn tấn công của mình lại vô hiệu?"
Tử Long Thiên run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên duỗi tay ra, chém vào ngực của ông ta.
Cheng!
Lồng ngực Tử Long Thiên bị cắt đôi ngay tại chỗ.
Lâm Chính nắm lấy nội tạng của ông ta và kéo chúng ra một cách thô bạo.
"Á!"
Tử Long Thiên kêu lên thảm thiết, miệng phun ra máu, lồng ngực trống rỗng.
Ông ta vùng vẫy như điên.
Nhưng lúc này, Lâm Chính căn bản không định cho Tử Long Thiên cơ hội sống. Anh một tay ôm cổ, một tay ôm vai ông ta, sau đó đột nhiên dùng sức.
"Không!! Lâm thần y!! Không!!!"
Tử Long Thiên gầm lên với tất cả sức bình sinh còn lại.
Tuy nhiên, cổ ông ta lập tức bị bẻ gãy, và sau đó.
Cheng!
Có tiếng xương thịt bị cắt xẻ.
Sau đó, đầu của Tử Long Thiên đã bị Lâm Chính chặt xuống.
Cơ thể đầy máu của ông ta cũng ngã xuống đất.
"Cái gì?"
Lạc Đàm Hoa sợ hãi đến mức suýt ngã quỵ xuống đất.
Tất cả những ma nhân xung quanh cũng sững sờ.
"Tử Long Thiên đã chết! Tử Long Thiên đã chết!"
Sở Thu lập tức hét lớn.
Chu Huyền Long ở phía sau nghe tiếng, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lớn tiếng hô lên: "Ma quân của các người đã chết! Hắn đã bị tướng Lâm của chúng tôi giết! Ma quân của các người đã chết!!"
Tiếng hô vang vọng khắp Giang Thành.
Tất cả yêu ma ngừng tấn công, nhìn về phía Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Lâm Chính một tay xách đầu Tử Long Thiên, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Tất cả các ma nhân đều bị sốc.
"Tử Long Thiên đại nhân ... ông ấy thực sự đã chết?"
"Mau... chạy... chạy..."
"Chạy!"
Yêu ma đều kinh hãi, quay người chạy như điên.
Lạc Đàm Hoa quất ngựa mạnh hơn, quay lưng phi nước đại.
"Chu Huyền Long! Sở Thu! Mau truy sát đám ma nhân!"
Lâm Chính nhảy vọt lên cao và lao về phía những ma nhân đang chạy trốn.
"Tướng Lâm! Ma nhân quân số rất đông, chỉ sợ mấy người chúng ta không đủ!"
Chu Huyền Long vội vàng nói.
"Không sao! Tôi đương nhiên có thiên binh trợ giúp! Mau đi theo tôi giết hết lũ yêu ma này, không chừa một kẻ nào!"
Lâm Chính gầm lên một tiếng, như mãnh hổ lao vào bầy cừu, điên cuồng trảm yêu diệt ma.
"Thiên binh trợ giúp?"
Chu Huyền Long giật mình.
Nhưng đúng lúc này, ông ta nhìn thấy một lượng lớn tia khí từ trên trời lao tới, trực tiếp đánh vào đám ma nhân.
Nhìn kỹ hơn thì mỗi tia khí đều là một cao thủ cường đại. Bọn họ ai nấy đều có sức mạnh đáng sợ, xông vào chém giết đám yêu ma, khiến chúng chết như ngả rạ.
Một lúc sau, mặt đất đầy rẫy xác ma nhân, máu chảy thành sông.
Chu Huyền Long không chần chừ nữa, lập tức hô to: "Đi theo tướng Long! Đánh ra ngoài! !"
"Giết!"
Tất cả binh lính của quân đoàn Long Huyền lao ra khỏi tuyến phòng thủ và đuổi theo ma nhân.
Bên ngoài Giang Thành, khung cảnh lúc này như ở dưới địa ngục...