“Chủ tịch Lâm nói thế nào?”.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường cao tốc, Trương Tinh Vũ nhìn Tô Nhu ở ghế lái phụ, không nhịn được hỏi.
“Chủ tịch Lâm nói đã sắp xếp cho Lâm Chính, tạm thời anh ấy sẽ không có nguy hiểm gì, nói chúng ta không cần lo lắng”.
Tô Nhu cười đáp.
Hai người nhìn nhau, sau đó Trương Tinh Vũ mới nói: “Lần này con thấy rõ chưa? Lúc trước Chủ tịch Lâm xa lánh con không phải vì thật sự ghét con, mà là lo rằng sẽ liên lụy đến con, biết chưa?”.
Tô Nhu ngẩn ra, im lặng không nói.
“Nghĩ xem lúc trước Chủ tịch Lâm đã giúp con thế nào? Không có sự hỗ trợ của Chủ tịch Lâm, Quốc tế Duyệt Nhan của con đã không được thành lập. Nếu Chủ tịch Lâm không có ý với con thì sao lại giúp con làm nhiều việc một cách vô điều kiện như vậy?”, Trương Tinh Vũ lại nói.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì? Chẳng lẽ mẹ lại muốn khuyên con gả cho Chủ tịch Lâm?”.
Tô Nhu bất đắc dĩ nói.
“Con đừng giận, mẹ biết con thích Lâm Chính, cũng biết thật ra Lâm Chính cũng còn tạm được, nhưng Chủ tịch Lâm có chỗ nào không bằng Lâm Chính? Con nghĩ xem, vì sao cậu ấy lại gặp rắc rối như bây giờ, không phải vì cậu ấy quá ưu tú nên bị người ta đố kị, trả thù hay sao? Cậu ấy trẻ tuổi như vậy đã sáng lập Dương Hoa, sao người ta không ghen tức cho được? Ngược lại nhìn thằng Lâm Chính, ai lại đi ghen tức với nó?”.
“Huống hồ, con không thấy những gì Chủ tịch Lâm đã làm mấy năm qua sao? Học viện Huyền Y Phái là của Chủ tịch Lâm, cứ ba bữa vài hôm học viện lại khám bệnh miễn phí, thỉnh thoảng còn tặng thuốc cho trăm họ ở Giang Thành. Mẹ nghe nói Chủ tịch Lâm còn xây hơn một trăm trường tiểu học hi vọng, nếu không có thợ săn ảnh tiết lộ, ai biết được những trường học đó là do cậu ấy xây? Người tốt như vậy có đứa con gái nào không thích cơ chứ? Chẳng lẽ con không có hứng thú gì sao?”.
Trương Tinh Vũ nói liên tục, lời nói cũng trở nên sốt sắng.
Trông dáng vẻ bà ta cứ như bà ta mà trẻ ra hai mươi tuổi thì sẽ đá Tô Quảng đi tìm Chủ tịch Lâm.
Tô Quảng mang vẻ mặt cổ quái, trong lòng hơi ghen tị.
Tô Nhu không nói lời nào.
Thật ra cô cũng nhìn ra được những việc mà Trương Tinh Vũ nhắc tới chứ.
Cô cũng khâm phục Chủ tịch Lâm từ tận đáy lòng.
Trẻ tuổi tài cao, y thuật cao siêu, có tấm lòng thương người, sáng lập ra Dương Hoa không vì lợi nhuận mà chỉ để tạo phúc cho dân chúng.
Người như vậy đúng là không có khuyết điểm gì.
Làm gì có cô gái nào không yêu?
Cô đã kết hôn, dù Lâm Chính không bằng đầu ngón tay của Chủ tịch Lâm, nhưng cô cũng không thể bỏ Lâm Chính để gả cho Chủ tịch Lâm.
Đó là giới hạn của cô.
“Bỏ đi, con tự mình suy xét”.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Tô Nhu, không nói gì thêm.
Cung Hỉ Vân đang lái xe cũng có vẻ tức giận, nhìn Trương Tinh Vũ qua kính chiếu hậu.
Cô ta biết thân phận của Chủ tịch Lâm, nhưng lại không dám tiết lộ.
Bây giờ người có liên quan đến Chủ tịch Lâm đều bị nhắm đến, nếu để mọi người biết vợ của thần y Lâm ở Giang Thành chính là Tô Nhu thì sao được?
Chỉ sợ mười mấy vạn đại quân của Thiên Ma Đạo sẽ nhắm tới Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta sắp đến rồi”.
Cung Hỉ Vân nhìn tấm biển bên đường, lên tiếng.
“Đến nhà ông ngoại rồi sao?”.
Tô Nhu hỏi.
“Không phải, Chủ tịch Lâm đã sắp xếp một điểm an toàn ở đây, chúng ta tạm thời ở lại đây, đợi tình hình của Giang Thành ổn định rồi chúng ta lại đi”.
“Không phải lúc đi đã bảo là đến nhà ông ngoại tôi sao?”.
“Chỗ ông ngoại cô có lẽ cũng không an toàn, nên không đến đó”.
“Hả…”.
“Cô Tô yên tâm, chúng ta sẽ không ở quá lâu. Nơi an toàn có đầy đủ thiết bị, không để cô chịu ấm ức đâu”.
"Thôi được”.
Tô Nhu thở dài, khẽ gật đầu.