Lâm Chính đứng một mình ở đó, tay cầm một món đồ, không biết đó là vật gì.
“Quả nhiên là thần y Lâm”, An Huyền nheo mắt, nhìn về phía sau anh.
Phía sau Lâm Chính không có một bóng người nào khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh một mình tới đây.
“Giờ để xem hắn lựa chọn thế nào”, An Huyền khẽ nói.
Lâm Chính một mình đi tới lối vào của Thiên Ma Đạo. Lúc này các cơ quan ở lối vào đã được mở hết, con đường với các cạm bẫy kỳ lạ được thiết kế dày đặc.
Nhìn là thấy những cơ quan này dài bất tận. Và ở tận cùng có một màn sương màu đen ở đó với vô số ma nhân đang chờ đợi.
Lâm Chính chỉ có một người. Dù anh có tài năng thông thiên thì cũng khó mà vượt qua được.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn một lúc rồi quay người đi về phía khu rừng. An Huyền thấy vậy thì mừng lắm.
Hắn tin với thực lực của Lâm Chính thì chắc chắn anh đã cử người thăm dò từ trước nên sẽ biết về con đường này.
“An Huyền đại nhân, mau chóng chuẩn bị thôi”, Tỉnh Duyên Hà ở phía sau trầm giọng.
“Yên tâm đi Tỉnh đường chủ, chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ đợi hắn bước vào thôi”.
An Huyền bật cười. Lạc Đàm Hoa nhìn cái túi trong tay Lâm Chính với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là thứ gì vậy? Tại sao tấm vải bên ngoài lại có máu?
“Lạc Đàm Hoa chuẩn bị khởi động cơ quan, Lâm Chính tới rồi”, An Huyền khẽ nói.
“Vâng, đại nhân”, Lạc Đàm Hoa chạy đi.
An Huyền nhìn chăm chăm Lâm Chính và bước về phía anh. Lúc này mỗi bước đi của Lâm Chính như đang đạp lên trái tim của An Huyền, khiến hắn lo lắng nhưng cũng rất hào hứng.
Cuối cùng thì...
Cạch! Chân của Lâm Chính cũng đạp lên một cơ quan và phát ra tiếng kêu.
Trong nháy mắt...Một luồng sáng màu kim bao lấy Lâm Chính
“Hả?”, Lâm Chính chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy xung quanh tạo ra một kết giới bao quanh anh. Sắc mặt Lâm Chính không hề biến đổi.
An Huyền đứng ngồi không yên, hắn từ góc khuất bước ra và gầm lên: “Mở cơ quan”.
Trong nháy mắt mặt đất xung quanh Lâm Chính chấn động và nứt ra, từng trận pháp phóng tới, những cơ quan ở xung quanh cũng dần được hiện ra.
Trong nháy mắt, đao kiếm dày đặc cũng chĩa về phía anh. Lâm Chính dường như bị nhấn chìm trong cạm bẫy
“Tuyệt vời”, An Huyền mừng lắm.
Cứ thế tầm năm phút, các cơ quan tấn công liên tục. Những tiếng nổ vang lên tầm mười phút cho tới khi đan dược sử dụng hết mới dừng lại.
Mặt đất bị cào thành những cái rãnh dài hàng mét, đất đá nát vụi, khói bụi bay mù trời trông vô cùng đáng sợ.
An Huyền kích động lắm. Nếu như có thể giết chết Lâm Chính ở đây thì hắn sẽ lập được đại công với Thiên Ma Đạo. Hắn bước tới trước định xác nhận xem Lâm Chính đã chết chưa.
Đúng lúc này, Lạc Đàm Hoa kéo hắn lại.
“An Huyền đại nhân không được đến gần, thần y Lâm có cơ thể rất mạnh, chưa chắc đã chết đâu”, Lạc Đàm Hoa vội kêu lên.
“Cô nói cái gì?”, An Huyền giật mình.
Khói bụi bay mù trời, một bóng hình từ từ hiện ra đập vào mắt hắn.